Đoan Mộc Mạc Ly nghe vậy cũng không thấy có gì là không ổn, y khẽ vận lực, nhẹ nhàng nhảy qua bức tường bao bên ngoài, sau khi chạm chân vào sân trong liền cười hì hì vỗ vai chủ nhà.
"Thật ngại quá, bọn ta vẫn còn sống, lại còn vào trong đây mất rồi."
Nam nhân bị y vỗ vào vai hơi run người lên, lẩy bẩy quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Mạc Ly bèn gào lên thảm thiết.
"Vân Hi." Phượng Thanh Di nhìn thấy y ôm bụng cười muốn bò lăn ra đất liền cảm thấy hết nói nổi, nghiêm giọng nhắc nhở y.
Đoan Mộc Mạc Ly thấy người nói là Phượng Thanh Di, đành phải cố nghiêm túc đứng thẳng người dậy, nhưng mặt vẫn nhịn không được đỏ bừng.
"Cái gì thế cái gì thế?" Từ trong nhà một nữ phụ áo trắng khoảng chừng ba mươi tuổi hoảng hốt chạy ra, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ liền nhũn chân ngồi phịch xuống.
"Là... Là hai ngươi! Sao các ngươi lại tìm tới đây được?"
Đoan Mộc Mạc Ly tươi cười, chỉ tay sang Phượng Thanh Di: "Ngươi nhìn y phục của hắn rồi thử đoán xem? Đạo sĩ là hay mặc đồ trắng đó."
Phượng Thanh Di nằm yên cũng bị người lôi ra đánh, hắn bất giác nhìn xuống trang phục của mình, bỗng chốc băn khoăn chẳng lẽ bộ y phục này thật sự rất giống đồ đạo sĩ sao.
Nữ nhân nghe đến hai từ "đạo sĩ", mặt hết chuyển xanh lại trắng, chết trân nhìn Phượng Thanh Di.
Đoan Mộc Mạc Ly vô cùng hài lòng, nắm tay người bên cạnh lôi kéo hắn vào trong nhà.
Ở buồng ngủ trong cùng quả nhiên là Tề Trạch Dương và muội muội. Đoan Mộc Mạc Ly lấy ra một lọ thuốc, đưa gần đến mũi bọn họ, một lát sau liền khiến hai người tỉnh lại.
"Vân Hi ca ca...?" Tề Trạch Dương gắng gượng mở mắt ra, yếu ớt kêu tên y.
"Đừng quá sức, ngươi cứ ngủ thêm đi." Đoan Mộc Mạc Ly dịu dàng xoa đầu đứa nhóc kia, sau đó quay lại phía sau, nhướng mày.
"Có chuyện gì muốn nói sao?"
Hồi nãy khi nam nhân kia hét lớn, đã lay tỉnh người dân ở các ngôi nhà xung quanh. Bọn họ đều lục tục bò dậy, vác liềm vác đuốc chạy cả sang đây. Nhưng trước khi có thể phá cửa xông vào, đã bị kết giới của Phượng Thanh Di chặn đứng ở bên ngoài.
Đoan Mộc Mạc Ly bật ngón tay tán thưởng với hắn, sau đó hướng ánh mắt tới cặp phu phụ đang sợ hãi run rẩy đằng kia.
"Các... Các người là đạo sĩ thật sao?"
Nữ nhân run run tiến lên một bước, ngập ngừng liếc mắt lên nhìn về phía nam nhân mặc y phục đỏ rực, đang tươi cười như ma quỷ đằng kia.
Đoan Mộc Mạc Ly nhún vai: "Nào có chứ, chỉ có hắn là đạo sĩ thôi. Còn ta ấy hả..." Y nhếch mép, cười gian xảo.
"...Là yêu quái."
Cặp phu phụ mặt thoáng chốc liền tái mét.
Đoan Mộc Mạc Ly còn muốn rung cây doạ khỉ thêm một lát, Phượng Thanh Di đã từ khách phòng tiến vào.
"Chuyện đến bây giờ còn rất nhiều điều bọn ta chưa rõ ràng, tỉ như tại sao các ngươi lại bắt hai đứa trẻ kia, hay tại sao thôn trang này lại có tới năm nhà để tang... Nếu các ngươi cần ta giúp đỡ, vậy thì trước tiên hãy giải thích rõ ràng từ đầu đi."
Hai phu phụ thấy người nói là một nam tử tuấn mỹ, khí chất lại trầm ổn, không giống như kẻ kia liên tục phóng thích tà khí, liền bất giác không nhịn được tới gần hắn một chút, cố gắng lùi xa Đoan Mộc Mạc Ly được thêm chút nào hay chút ấy. Nam chủ nhà lo lắng nhìn Phượng Thanh Di, chậm chạp thuật lại cớ sự.
"Tất cả những chuyện này, đều bắt đầu diễn ra vào trận mưa liên tục suốt hai tháng, xảy ra vào một năm trước..."
........
Đoan Mộc Mạc Ly trầm tư xoa cằm một hồi, nhìn sang bên cạnh, liền thấy ánh mắt Phượng Thanh Di cũng đang hướng về y.
"Vậy từ sau trận mưa kỳ lạ đó, dịch bệnh bắt đầu nổi lên, đa số mọi người đều chết vì nhiễm bệnh hoặc phát điên?"
Nam chủ nhà nặng nề gật đầu.
"Không chỉ ở thôn này, hầu hết những thôn xung quanh đều phải chịu cảnh tương tự, dịch bệnh liên tục càn quét từ nơi này tới nơi khác..."
"Có một điểm ta chưa hiểu, tại sao các ngươi lại khẳng định dịch bệnh là do yêu quái gây ra?" Đoan Mộc Mạc Ly nghiêng đầu nhìn gã.
Kẻ kia sau khi nghe câu hỏi của y, bỗng chốc run rẩy, tựa như sợ hãi cực độ.
"Là... Là bởi nó... Sau khi cơn mưa kia tạnh, người ta bắt đầu thấy nó xuất hiện, di chuyển khắp nơi trong rừng vào ban đêm. Trên đường nó đi để lại rất nhiều dịch nhầy, giống hệt với chất dịch trên người bệnh nhân..."
"Nó?" Đoan Mộc Mạc Ly hỏi lại.
"...Là quái vật... Là quái vật từ địa ngục..." Nam nhân sau khi nói xong liền ôm đầu ngồi thụp xuống, không dám nghĩ tiếp nữa.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng không quan tâm gã, quay sang nữ chủ nhà tiếp tục chất vấn.
"Vậy tại sao các ngươi không cầu cứu tiên môn đạo tu? Không phải Thương Khung Sơn phái chỉ ở cách đây vài ngày đi đường thôi sao?"
"Ngươi không hiểu! Là vì... Là vì những người rời khỏi đây để cầu cứu, bọn họ... tất cả đều không trở lại." Nữ nhân xem chừng cũng vô cùng kinh hãi, nước mắt không ngừng tuôn ra.
"Ừm..." Đoan Mộc Mạc Ly khẽ gật đầu, cũng bắt đầu nghiêm túc lại: "Còn một chuyện cuối, các ngươi tại sao lại bắt cóc bọn trẻ này?"
Nữ nhân e sợ nhìn y, tay siết chặt lấy tà áo: "Bởi... Bởi gần đây người trong thôn chết đều là trẻ em... Bọn ta cho rằng nếu dâng hai đứa bé này lên thì những đứa còn lại sẽ an toàn..."
Đoan Mộc Mạc Ly im bặt, không nói gì nữa.
Phượng Thanh Di lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Các ngươi rốt cục đã bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ rồi?"
"Chưa... Chưa có. Đây mới là lần đầu tiên..."
"...Nếu hai vị giúp chúng ta, cho dù các vị có bảo bọn ta chết bọn ta cũng cam lòng!" Nữ nhân nước mắt không ngừng níu lấy tay áo Phượng Thanh Di, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Đoan Mộc Mạc Ly khẽ liếc mắt vào buồng bên cạnh, ở trên giường là một đứa bé mới chỉ 3-4 tuổi, đang say ngủ.
Đoan Mộc Mạc Ly ngồi thẳng dậy, vươn vai ngáp dài mà nói: "Thật tình, ta đâu cần mạng của hai người chứ." Sau đó kéo tay Phượng Thanh Di, mỉm cười: "Đi nào. Ta và ngươi đi tìm con yêu quái đó thôi."
Phượng Thanh Di dịu dàng nhìn y, khẽ gật đầu.
........
"Phượng công tử, ngươi nghĩ sinh vật kia đang ở đâu?"
Ra khỏi thôn trang chưa được bao xa, Đoan Mộc Mạc Ly đã không để tâm hình tượng mà ngồi xổm xuống đất, bắt đầu chơi trò đếm kiến.
Phượng Thanh Di trầm mặc nhìn y.
Hắn không lập tức trả lời, hơi cúi người xuống, chăm chú quan sát sườn mặt nghiêng nghiêng đẹp không tì vết của người kia:
"Cách đây bốn vạn năm thiên tộc từng thất lạc một quyển cổ thư. Nội dung bên trong cổ thư này ngoài các thượng thần của thiên giới thì không một ai có thể đọc được."
Phượng Thanh Di nói tới đây bỗng ngừng lại một chút, lặng yên chờ đợi thay đổi trong biểu cảm trên gương mặt đối phương.
"Năm mươi năm trước, ta đã trở thành một trong số những chiến thần mạnh nhất của thượng thiên đình."
Đoan Mộc Mạc Ly đang đếm đến con kiến số bảy mươi lăm, nghe một câu cuối này liền dừng lại, ngước lên suy tư nhìn đối phương.
Sinh ra là hậu duệ của thượng cổ thần thú, về bản chất cả Phượng Thanh Di lẫn Đoan Mộc Mạc Ly vốn đều đã được chúng tiên kính cẩn nghiêng mình gọi hai tiếng "thượng tiên". Nhưng để có thể tự xưng là một chiến thần, khắp thiên đình hàng vạn tiên nhân, có lẽ số lượng còn chưa tới mười người.
Đoan Mộc Mạc Ly không biết đang suy nghĩ gì mà hơi hạ mi mắt, bắt đầu cật lực lảng tránh ánh nhìn của Phượng Thanh Di.
Sau khi trưởng thành chất giọng của Phượng Thanh Di trầm ấm hơn trước rất nhiều, ngữ điệu vốn êm ái lúc này lại có phần thản nhiên, bình đạm tựa như đang thuật câu chuyện của một người khác. Chỉ là vào tai Đoan Mộc Mạc Ly thì lại giống như thằng nhóc này đang cầu tán dương, cứ nhìn vào ánh mắt nóng rực như sắp thiêu trụi toàn bộ tóc trên đầu y là biết.
Đoan Mộc Mạc Ly kiên trì giả ngu, chậm rì rì đứng lên phủi mấy hạt bụi dính trên ống quần: "Ây da, Phượng công tử, hôm nay trời đẹp quá nhỉ."
"..."
Trời đẹp thì liên quan gì?
Phượng Thanh Di cảm thấy mình với Đoan Mộc Mạc Ly giống như đang chơi trò thi sức bền, ai giả bộ