Sự việc của Long Tử Đằng, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không phải quá lớn. Dù sao cũng chưa gây ra hậu quả quá nghiêm trọng, gã chỉ bị phế truất khỏi vương vị, giáng xuống làm thường dân.
Tình huống này hầu hết mọi người đều đã lường trước. Sinh vật trong hang dù lấy đi vô số mạng người, nhưng lại không phải do gã tạo ra, cũng không có bằng chứng gã sai khiến nó gϊếŧ người, chưa kể phía sau Long Tử Đằng còn có một kim long tộc hùng mạnh chống lưng, chối qua một hồi, ai cũng không làm gì được gã.
Tuy nói là mất đi ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng Long Tử Đằng dẫu sao cũng từng là đại hoàng tử uy vũ vô song của kim long tộc, lại thuần huyết cao quý, phe phái ủng hộ gã vẫn còn nhiều lắm.
Gã có vẻ cũng đã nguôi ý định thống trị nhân giới, nhưng sau đó lại bắt đầu tăng cường lực lượng, ráo riết truy tìm tung tích Đoan Mộc Mạc Ly.
Đoan Mộc Mạc Ly sau khi nghe ngóng được thông tin trên, cái mặt tươi cười thoáng chốc liền bị doạ cho tái mét. Mỗi lần ra khỏi rừng Minh Linh, y lại nhịn không được cuốn mặt mình thành cái bánh chưng, lén la lén lút né tất cả những gì có liên quan đến ba từ "kim long tộc" ra xa cả trăm dặm.
Ba mươi năm đằng đẵng với con người, bất quá cũng chỉ như một cái chớp mắt với thượng cổ thần thú.
Hai huynh muội Tề gia sau khi được Đoan Mộc Mạc Ly gửi gắm ở Thương Khung Sơn hình như đều sống rất tốt. Tề Thanh Thê cuối cùng vẫn không đạt được sở nguyện, vào Bách Chiến Phong cùng lũ nam nhân cơ bắp lực lưỡng ở đấy đấu vật tay, lại phải tới Tiên Xu Phong khắp nơi đều là nữ tử chân yếu tay mềm, quả nhiên sau một thời gian liền trở thành thống lĩnh ở đó luôn.
Hôm nay như thường lệ, Đoan Mộc Mạc Ly đang đi vòng quanh kiểm tra sức khoẻ định kỳ cho mấy yêu thú cấp thấp trong rừng, liền nhận được một lá thư do Tề Thanh Thê gửi tới.
Chữ đề viết tay nắn nót, bên trong là thiệp mời, nói rằng nàng đã chính thức lên ngôi vị phong chủ của Tiên Xu Phong.
Đoan Mộc Mạc Ly là khách quý của Tề Thanh Thê, y cũng ái ngại mặc hồng y quá nổi bật đi lại khắp nơi sẽ khiến nàng khó xử, cuối cùng quyết định chọn một bộ thanh y đơn giản, tóc dài búi lên, hoàn toàn là cái dáng vẻ công tử văn nhã thiếu niên tay trói gà không chặt.
Đoan Mộc Mạc Ly ở xa nên đến muộn, khi tới nơi, tiệc cũng đã tàn, chỉ còn lại Tề Thanh Thê đang cúi người bái biệt với các phong chủ, cùng một vài đệ tử đang quét dọn trong sân.
Theo những gì Đoan Mộc Mạc Ly biết, Thương Khung Sơn phái hiện nay được chia làm mười hai đỉnh, mỗi đỉnh đều mang một nét đặc trưng rất khác nhau. Chẳng hạn như, Thiên Thảo Phong thạo dược lý, cũng là phong duy nhất đệ tử biết bốc thuốc xem bệnh. Tiên Xu Phong của Tề Thanh Thê thì chỉ lấy nữ đệ tử, hơn nữa, cũng phải là nữ hài có thiên tư cùng mỹ mạo đoan trang...
Trong sảnh chính ngoài những nữ tiên tu Tiên Xu Phong còn có một vài vị phong chủ của các phong khác, nhìn qua đều còn rất trẻ. Đoan Mộc Mạc Ly không nhận ra người nào, có vẻ đều là thế hệ mới của Thương Khung Sơn phái. Duy chỉ có tân chưởng môn Nhạc Thanh Nguyên, y cũng xem như đã từng gặp qua.
Nhạc Thanh Nguyên nổi danh là vị chưởng môn tài năng và trẻ tuổi nhất từng có trong lịch sử Thương Khung Sơn, không chỉ tư chất hơn người, phong cách đối nhân xử thế cũng được cả tu chân giới tán thưởng không ngớt.
Nhạc Thanh Nguyên là thủ đồ đắc ý của chưởng môn nhân đời trước, cho dù đã trải qua rất lâu kể từ lần cuối hắn cùng sư tôn gặp qua Đoan Mộc Mạc Ly, vậy mà đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, lập tức tiến qua chắp tay cung kính.
"Phượng hoàng thần."
"Nhạc chưởng môn đa lễ rồi." Đoan Mộc Mạc Ly nhanh chóng đỡ Nhạc Thanh Nguyên dậy, khoé miệng tạo thành một vòng cung đẹp mắt: "Sư tôn của ngươi đâu?"
Nhạc Thanh Nguyên lắc đầu buồn bã: "Sư tôn người nhiều năm không thể thành công đắc đạo phi tiên, đã trở về quy ẩn nơi núi rừng rồi."
"Thật đáng tiếc." Đoan Mộc Mạc Ly cũng khẽ thở dài.
Không giống như bốn loài thần thú khi mới sinh ra đã mang dòng máu cao quý của thượng tiên, nhân giới lại phải khổ công tu luyện, tích đức đời đời kiếp kiếp mới có cơ may thăng làm thần phật. Chưởng môn Thương Khung Sơn kia mà Đoan Mộc Mạc Ly biết, cũng đã nỗ lực suốt hàng trăm năm, đến cuối đời vẫn không thể đạt thành sở nguyện.
Hai người bọn họ hàn huyên thêm vài câu, nhận thấy sắc trời không còn sớm, Nhạc Thanh Nguyên bèn chắp tay, sau khi bái biệt Đoan Mộc Mạc Ly liền chầm chậm rời khỏi.
"Đoan Mộc ca ca!" Tề Thanh Thê sau khi Nhạc Thanh Nguyên rời đi mới nhận ra sự có mặt của Đoan Mộc Mạc Ly, nàng nhanh chóng tiến qua nắm lấy tay y, vui mừng không sao tả xiết.
Đã hơn ba mươi năm trôi qua, Tề Thanh Thê tuy đã tuổi ngoài tứ tuần, nhưng lại vẫn hoàn mỹ duy trì dáng vẻ thiếu nữ đôi mươi. Tóc dài thướt tha trong gió, gò má hây hây phiếm hồng, lại có đôi mắt diễm tình câu nhân, quả thật là một nữ tử mỹ mạo khí chất khó ai sánh bằng.
"Đã lâu không gặp, vậy mà Thanh Thê muội đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi." Đoan Mộc Mạc Ly âu yếm nhìn nàng, tựa như vẫn thấp thoáng thấy hình bóng tiểu cô nương đáng yêu ngày xưa, cũng khẽ bật cười.
Tề Thanh Thê được y khen, đôi mắt liền cong lại vô cùng vui vẻ, rồi nàng bỗng dưng đỏ mặt ngại ngùng, khẽ ghé vào tai y thì thầm: