Rừng rậm bên ngoài thành Trường Tân, Trung Nguyên lục địa.
Nửa canh giờ sau.
Trái với dự đoán của Đoan Mộc Mạc Ly, Thương Tuyết không dẫn y sâu vào trong rừng, tới một sơn động tràn ngập yêu quái, thay vào đó, lại là một toà thành người qua kẻ lại náo nhiệt.
Đoan Mộc Mạc Ly dùng linh lực cảm ứng một hồi, nhận thấy ngoài việc toà thành này không phải ảo cảnh ra, thì chính là không hề tồn tại một tia yêu khí.
"Này Tiểu Mặt Béo, ta cảm thấy chúng ta sắp khám phá ra một bí ẩn động trời đấy, ngươi có cảm thấy háo hức không?" Đoan Mộc Mạc Ly ra vẻ thần bí, dí sát vào tai Thương Tuyết thì thào.
Thương Tuyết mặt mũi lạnh tanh, há mồm khợp thẳng vào cánh tay phải đang buông thõng của y.
Đoan Mộc Mạc Ly bị đau, kinh ngạc đến há mồm trợn mắt, theo phản xạ vội rút tay ra khỏi miệng nó rồi nhảy vọt lên cây, hai mắt trừng trừng nhìn xuống dưới.
Thương Tuyết như một vị thần cao cao tại thượng, giương mắt thách thức nhìn y, sau đó nhàn nhã nằm xuống duỗi người liếm móng vuốt.
"..." Cái đồ phản chủ ngông cuồng này!!
Mắng thì mắng thế, cơn giận trong lòng Đoan Mộc Mạc Ly kéo dài chưa được quá nửa khắc, y lại rón rén leo xuống, hai tay vòng qua cổ Thương Tuyết, vùi cả gương mặt vào bộ lông mềm mại của nó.
Hai, đúng là lấy sắc mị chủ mà.
"Giờ ta phải vào trong thành điều tra, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Đoan Mộc Mạc Ly cười hì hì, hai tay sờ loạn cái bờm dày trắng tinh của con sư tử phía dưới.
Thương Tuyết lười biếng nhìn y, hoàn toàn không có ý định trả lời.
Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng thầm mắng cái đồ ngạo kiều, đành phải mặc kệ nó ở lại, tự mình tìm cách tránh khỏi ánh mắt của thủ vệ để vào trong thành.
Tên toà thành này chỉ có duy nhất một chữ là Vọng. Dựa theo hiểu biết của Đoan Mộc Mạc Ly, Vọng thành tuy không quá rộng lớn, nhưng bù lại nơi này quả thực phồn hoa náo nhiệt không hề thua kém kinh đô.
Vậy mà cái tên kia y lại chưa từng nghe qua bao giờ, khẳng định bên trong có trá.
Đoan Mộc Mạc Ly nheo mắt hứng thú đánh giá xung quanh, y cũng không vội điều tra chủ nhân toà thành này là ai, thế là thong dong dạo quanh nội thành ngắm cảnh.
Vọng thành, càng ngắm lại càng say, nơi này đâu chỉ đẹp đến nao lòng, còn đem lại cảm giác thân thương khó tả. Đoan Mộc Mạc Ly đáy lòng lâng lâng, trước mắt thấy một trà quán thanh nhã tú lệ, liền không kìm được bước chân hướng về nơi đó.
Ở lề đường có một nam nhân trẻ tuổi mặc áo vải màu xám tro, trên đầu đội cái nón che khuất nửa gương mặt, đang bày sạp hàng ra bán. Đoan Mộc Mạc Ly ánh mắt vô tình nhìn sang mấy món đồ trên sạp, bỗng sinh ra hứng thú kỳ lạ, liền tiến qua nơi hắn đang ngồi.
"Ông chủ, ta muốn mua hết chỗ này, giá bao nhiêu?"
"Một trăm lượng, một lượng cũng không được thiếu."
Đoan Mộc Mạc Ly hơi nhướng mày: "Một trăm lượng? Chỗ thảo dược này của ngươi có gì quý hiếm mà lại đáng giá tận một trăm lượng bạc?"
Nam nhân nón trùm kéo càng thấp, giọng khàn khàn: "Nếu khách quan không mua được, vậy mời sang sạp khác."
Đoan Mộc Mạc Ly không bị thái độ nóng nảy của nam tử trẻ tuổi làm cho tức giận, y cúi người xuống, ánh mắt chăm chú như muốn xuyên qua vành nón, nhìn đến gương mặt đang bị che khuất của kẻ kia.
"Sao lại không mua được? Ngươi nói đúng. Một trăm lượng quả là có hơi ít..." Đoan Mộc Mạc Ly khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp, người đã cúi sát vành nón của nam nhân.
"Một nghìn lượng vàng. Ngươi cũng phải trở thành người của ta."
Người ngồi ở sạp hơi khựng lại, có vẻ vì quá kinh ngạc mà nói không nên lời, hồi lâu sau mới run giọng giận dữ: "Khách quan đùa hơi quá rồi đấy!"
Đoan Mộc Mạc Ly không quan tâm, một tay nhanh chóng vơ tất cả thảo dược bày trên sạp cho vào túi, tay còn lại kéo lấy eo nam nhân kề sát mình, tà mị thổi một ngụm khí vào tai hắn.
"Nếu ta cứ thích bá vương ngạnh thượng cung, mỹ nhân ngươi cho rằng có thể trốn hửm?"
Nam tử bị y siết eo tức muốn ngất xỉu, tay vung ra đánh một quyền vào cái mặt ngả ngớn kia, lập tức bị Đoan Mộc Mạc Ly bắt được, cưỡng ép lôi hắn đi tới nhà trọ gần đó.
"Mỹ nhân cũng thật nóng nảy, ta rất thích. Nếu ngươi phục vụ gia tốt, gia sẽ thưởng thêm ngân lượng cho ngươi."
Nam nhân giãy một hồi vẫn không thoát được, thở hổn hển kéo nón xuống che đi gương mặt đã đỏ ửng khỏi những người đi đường hiếu kỳ xung quanh.
Đoan Mộc Mạc Ly rất nhanh đã ép nam nhân bước vào cửa quán trọ, hất cằm sai khiến tiểu nhị đang gà gật đứng ở quầy.
"Khách quan muốn mấy phòng ạ?" Tiểu nhị thấy có khách liền lập tức tỉnh táo, đon đả chạy lại, cười hì hì nhìn Đoan Mộc Mạc Ly.
"Đương nhiên là một. Chẳng lẽ ngươi định bảo ta đêm nay bỏ lại mỹ nhân lẻ bóng một mình?"
Tiểu nhị liếc mắt sang nam tử đang nằm trong lòng y, nhanh chóng hiểu ý, vội tươi cười gấp rút chuẩn bị phòng.
Đoan Mộc Mạc Ly ý cười rất sâu, bá đạo kéo nam nhân bên cạnh lên lầu cùng y, sau khi bước qua cửa phòng liền tiện tay quẳng hắn lên giường.
Cả người nam nhân cơ hồ đều giận dữ đến run lên, nắm tay siết chặt, một hồi lâu sau mới chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía kẻ đang đứng lắc lư ở cửa phòng, nghiến răng nghiến lợi.
"Đoan-Mộc-Mạc-Ly!"
Đoan Mộc Mạc Ly từ nãy tới giờ vẫn cố nhẫn nhịn, đến lúc này chịu không nổi nữa, bò ra bàn cười muốn tắc thở.
"Tức giận hại thân đó mỹ nhân, ngươi mà chẳng may bị làm sao gia sẽ đau lòng chết mất..."
Người ngồi trên giường suýt nữa nhịn không được mà gào lên, phi thẳng cái nón sang một bên rồi nhào vào người tên kia.
"Rầm" một cái, cả hắn lẫn Đoan Mộc Mạc Ly đều ngã lăn xuống đất, tiếng động lớn tới độ tiểu nhị đang đi ngoài hành lang cũng bị doạ cho mặt mũi tái mét, vội phi một mạch xuống lầu dưới.
"Kỳ Minh... Ngươi nha ngươi nha... Dùng nghìn vàng mua ngươi ngươi còn dỗi." Đoan Mộc Mạc Ly nằm dưới đất cười đến suýt nội thương, mãi lâu sau y mới dừng được, lồm cồm bò lại lên ghế.
"Ngươi im miệng!" Kỳ Minh giận đến đỏ mặt tía tai, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
"Ta dừng ta dừng. Ta làm vậy là để kẻ địch không phát hiện ra sơ hở mà..." Đoan Mộc Mạc Ly bị cái biểu cảm của đối phương làm cho buồn cười chết đi được, nhưng mà cũng không dám chọc hắn nữa, thế là đành phải nghiêm túc lại.
"Kỳ đại thần của ta, ta xuất hiện ở đây thì không có gì lạ, nhưng một con