Phượng Nghịch Thiên Hạ: Chiến Thần Sát Thủ Phi

Khôi phục dung mạo


trước sau

Edit by Điệp Y Vi

Sau khi nuốt xuống phục nhan đan, Già Lam liền cảm giác được khuôn mặt nóng rát đau, duỗi tay phải muốn rờ xem, lại nghe thấy một đạo thanh âm ôn hòa......

"Đừng nhúc nhích, nếu ngươi hiện tại động, mặt ngươi chính là thật sự huỷ hoại!" Phượng Hoàng Viêm nửa híp mắt nhìn nàng.

Lúc này, khuôn mặt nàng đang thay đổi, lực lượng hủy nhan đan đang bị phục nhan đan chữa trị, ngàn vạn không thể động.

Già Lam nghe vậy, cắn răng nhịn xuống nóng rát đau kia, không có nữ nhân nào không yêu thích vẻ đẹp, bao gồm nàng, thời điểm dung mạo có thể giữ được thì giữ được càng tốt!

Không biết qua bao lâu, trên mặt cảm giác đau đớn mới biến mất.

Biết dung mạo khôi phục, Già Lam mở mắt ra liền nhìn thấy Phượng Hoàng Viêm ánh mắt nhìn nàng mang theo một mạt khiếp sợ.

"Như thế nào?" Già Lam nhướng mày, "Chẳng lẽ còn xấu như vậy?"

"Không phải." Phượng Hoàng Viêm đạm đạm cười, "Thực đẹp, rất giống một vị cố nhân ta biết. "

"Cố nhân." Già Lam cười, "Kỳ quái, ngươi cư nhiên sẽ cảm thấy ta giống cố nhân ngươi."

"Bên ngoài có dòng suối nhỏ, chính ngươi đi xem đi."

Nằm xuống, Phượng Hoàng Viêm liền nhắm hai mắt lại, không nói chuyện.

Già Lam thấy vậy, cũng không hề hỏi hắn, đi ra xe ngựa.

Bên ngoài xe ngựa, Thanh Phong quay đầu lại liền nhìn thây dung mạo của Già Lam, không khỏi cả kinh.

Nếu không phải hắn vừa rồi nghe được chủ nhân cho nàng ăn phục nhan đan, hắn thật sự sẽ cảm thấy nhất định là có tuyệt thế mỹ nữ nào đi lầm đường......

"Xấu nữ nhân, không nghĩ tới ngươi cư nhiên xinh đẹp như vậy." Thanh Phong là một gia hỏa thẳng thắn, tán thưởng, nhìn dung mạo nàng nghi hoặc nói, "Ta như thế nào cảm thấy ngươi lớn lên rất giống một người a?"

Già Lam nghe vậy, hơi hơi mỉm cười, "Chính là cố nhân của chủ nhân ngươi?"

Dứt lời, liền hướng tới dòng suối nhỏ đi đến, nàng muốn nhìn thử, rốt cuộc là dung mạo thế nào làm một đôi chủ tớ đều kinh ngạc.

Trong xe ngựa, Phượng Hoàng Viêm mở mắt, hô, "Thanh Phong."

Ngồi ở bên ngoài xe ngựa Thanh Phong nghe vậy, lập tức đáp, "Chủ nhân, có chuyện gì sao?"

"Đi tra nữ nhân kia, nhất định phải tra ra lai lịch của
nàng."

Thanh Phong nghe vậy cả kinh, tuy rằng nghi hoặc vẫn là rời đi nơi này.

Chủ nhân kêu hắn làm như vậy nhất định có lý do, bọn họ chỉ cần chấp hành.

Cảm ứng được Thanh Phong đi rồi, Phượng Hoàng Viêm cũng xuống xe ngựa, nhìn hướng  Già Lam đang đi đến dòng suối nhỏ, nguy hiểm nheo lại đôi mắt.

Ngươi có biết dung mạo ngươi giống cực kỳchữ nhân chết ở tru ma trận, nữ nhân khiến cho Thần Tộc, Linh giới người người sợ hãi. 

Cho dù đã chết, bọn họ đều ở sợ hãi người đó!

Đi đến dòng suối nhỏ, Già Lam xuyên thấu qua dòng suối mơ hồ thấy  dung mạo  chính mình cùng trước kia không giống nhau, nhưng bởi vì nước lưu động, nàng xem không phải rất rõ ràng, chỉ là nhìn kỹ, có điểm giống dung mạo thế kỉ 21.

Nghĩ vậy, Già Lam dùng nước suối rửa mặt, dung mạo kiếp trước là bộ dáng gì nàng rất rõ ràng, trừ bỏ nữ nhân kia dung mạo có thể cùng nàng so sánh, không có người nào dung mạo có thể cùng nàng sánh vai.

Chỉ là nữ nhân kia không biết vì nguyên nhân gì, giữa trán có một đóa hồng liên sinh động như thật, hồng liên càng thêm quyến rũ, nàng cũng chính là thua ở mặt này.

Xoa xoa mặt, Già Lam liền trở về, không nghĩ tới lần này đầu liền nhìn thấy Phượng Hoàng Viêm đứng ở dưới ánh mặt trời.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, y phục nhẹ bay, nhàn nhạt mùi hoa theo gió bay tới chóp mũi nàng, làm người vừa ngửi, liền say mê trong đó.

Cao quý cùng dã tính cùng tồn tại, trí mạng hấp dẫn người.

Già Lam cảm thấy, về sau đi theo người này, nàng cũng sẽ không thể đối với bất luận mỹ nam nào khác có hứng thú đi......

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện