Nếu tin tức hắn gặp chuyện không may truyền ra, vậy Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương chắc chắn sẽ bắt đầu hành động ngay lập tức.
Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy Phong Liên Dực bị hỏa diễm cự thú cắn nuốt, thế nhưng trong lòng nàng thủy chung vẫn ôm lấy một tia hy vọng.
Hắn là vương của Tu La Thành, bất luận thế nào thì cũng sẽ có một con đường sống thôi!
Bây giờ Vũ Văn Địch vẫn còn giả trang Phong Liên Dực, chỉ cần đi ra ngoài hội hợp với hắn là có thể lừa gạt mọi người rồi.
“Nguyệt Dạ các hạ, Tề vương thật sự không có việc gì sao?” Vũ Văn Chiến vẫn cảm thấy lo lắng, hắn làm tộc trưởng, tự nhiên sẽ phải lo lắng cho an nguy
của Phong Liên Dực.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Nếu Vũ Văn
tộc trưởng không tin lời của ta thì có thể tự mình vào đấy gặp Tề vương, hỏi xem hắn có sao không.”
Nghe thấy sự không hài lòng trong
giọng nói của nàng, Vũ Văn Chiến cũng không còn hoài nghi nữa, Nguyệt Dạ không chỉ là một cao thủ mà còn là Bắc Nguyệt quận chúa của năm đó, hơn nữa Vũ Văn Địch cũng đã từng nói qua, Nguyệt Dạ này là người có thể tin tưởng được.
Dù sao cũng đều là người của Tề vương, Tề vương đã tin tưởng nàng như thế, vậy hắn đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng nàng.
“Lời nói của Nguyệt Dạ các hạ, lão phu tuyệt đối tin tưởng.” Vũ Văn Chiến
vội vàng nói: “Lần này may mà có Nguyệt Dạ các hạ, nếu không chúng ta đã bị ma thú đuổi theo!”
“Không cần cám ơn ta, người ngươi phải cám ơn hẳn là Mặc Liên mới đúng.” Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Liên: “Không có hắn, một mình ta tuyệt đối không có khả năng ngăn
cản bước tiến của ma thú.”
Vũ Văn Chiến nhìn về phía Mặc Liên,
thấy khuôn mặt của hắn không lộ ra biểu cảm gì. Bọn họ không có ấn tượng gì tốt đối với người của Quang Diệu Điện, Mặc Liên này đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Mặc dù
đều là cường giả, thế nhưng người của
Quang Diệu Điện hết sức đáng sợ, bởi vậy bọn họ đều lựa chọn phương thức kính nhi viễn chi (Dạ: tôn kính nhưng không dám đến gần).
Chỉ là lần này thật sự đã làm phiền Mặc Liên, hơn nữa ngay cả Nguyệt Dạ các hạ cũng đã nói như vậy, Vũ Văn Chiến cũng không thể lãnh đạm, chỉ đành
chắp tay ôm quyền nói: “Đa tạ Mặc Liên các hạ!”
Mặc Liên trời
sinh tính cách lãnh đạm, đối người nào cũng lạnh lạnh nhạt nhạt, nghe
xong lời cảm tạ của Vũ Văn Chiến, hắn vẫn đứng yên bất động, hoàn toàn
không biết cái gì gọi là lễ phép.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng rất là
bất đắc dĩ, để tránh cho Vũ Văn Chiến xấu hổ, nàng nói mấy câu với hắn,
bảo hắn nhanh chóng mang người rời đi, bởi vì ma thú thủ hộ rất có thể
tùy thời sẽ đuổi đến.
Mặt ngoài nàng rất bình thản, thế nhưng tâm tình lại vô cùng trầm trọng, cũng may nàng mang theo mặt nạ nên không
có ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Nàng đi đến đâu, Mặc Liên cũng
lẽo đẽo theo sát tới đó, Hoàng Bắc Nguyệt định cởi áo khoác ra trả lại
cho hắn, nhưng khi nhìn thấy trên mặt và trên tay hắn có mấy vết bỏng,
nàng liền giúp hắn bôi thuốc trước.
Đôi tay mềm mại của nàng ôn
nhu bôi thuốc lên vết thương cho Mặc Liên, hắn thấy vậy liền ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng lại kéo kéo tay áo tìm vết thương mới, sau đó
nói: “Nơi này.”