Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 25


trước sau

Tần Ngọc Nhu ngượng ngùng cúi đầu: "Con chỉ là may mắn mà thôi.."

"Không có may mắn, tất cả đều là thực lực của con. Ngọc Nhu, ta chuẩn bị ba tháng sau tìm người đến kiểm tra thiên phú của Quân nhi một lần nữa. Trong ba tháng này, con phải chịu vất vả để điều chế thêm đan dược cho đệ đệ con. Thân thể của thằng bé hơi kém, muốn khôi phục cần phải có thời gian."

Vừa nghe nói đến phải ăn những đan dược đó thì khuôn mặt của Tần Quân lập tức xụ xuống.

"Con không cần, con không ăn! Những đan dược đại tỷ tỷ cho ăn không ngon, không có đậu đường ngon để ăn."

Đặc biệt là đậu đường đã quá thời hạn..

Tần Dương nhíu mày, giọng nghiêm khắc nói: "Quân nhi, thuốc đắng dã tật. Đan dược là thuốc, đậu đường có thể so sánh được hay sao? Biết bao nhiêu người cầu đan dược do đại tỷ con luyện chế đều không có được kia kìa."

Tần Quân ấm ức dẫu môi.

Nhưng mà.. Thật sự không ngon..

"Phụ thân, mẫu thân, con đi luyện chế đan dược trước đây." Tần Ngọc Nhu cười tươi nói: "Quân nhi là đệ đệ của con, con sẽ dùng hết sức để giúp đệ ấy."

"Được." Tần Dương cười gật đầu: "Vậy con mau đi đi."

Con bé Tần Ngọc Nhu này đúng là khiến người ta bớt lo, nếu như Tầm nhi cũng giống nàng thì thật tốt biết bao.

"Đúng rồi Lan nhi, ta nghe nói Mặc công tử dọa cô nương nhà hữu tướng chạy mất." Tần Dương chần chờ nói: "Nhưng lúc trước hai chúng ta muốn gả Tầm nhi cho Mặc công tử, nếu như Mặc công tử này thật sự.. Diện mạo xấu xí, tính tình biến thái thì có khác gì chúng ta đang đẩy Tầm nhi vào hố lửa."

Tuy rằng hắn thật sự yêu thích quyền thế, cũng thật coi trọng mặt mũi, nhưng.. Chuyện tàn nhẫn như vậy hắn không thể làm được.

Trái tim Thẩm Lan run lên, bà cúi đầu. Nghĩ đến những gì mà hoàng hậu nương nương đã nói lúc trước, bà bối rối nói: "Dương ca, chàng không cần lo lắng. Đối với Tầm nhi mà nói, con bé chỉ nghĩ muốn tìm một phu quân có tiền có thế, những mặt khác con bé không hề quan tâm. Cho dù đó là nam nhân 60 tuổi con bé cũng sẽ bằng lòng."

Tần Dương ngây ra, nhíu mày hỏi: "Ai nói những lời này?"

"Còn có thể là ai? Là chính miệng
Tầm nhi nói với thiếp, nếu không chàng cho rằng vì sao thiếp không thích Tầm nhi như thế? Quả thực con bé không có điểm nào có thể so được với Nhu nhi." Thẩm Lan tức giận nói.

Sắc mặt Tần Dương căng thẳng, trong mắt đầy sự giận dữ nói: "Con bé chỉ là một đứa trẻ mà lại không biết tự ái như thế! Vì muốn trở nên nổi bật, chuyện gì con bé cũng dám làm! Nếu như đây là do con bé tự nguyện vậy thì cứ tùy nó đi. Nhưng nàng phải nói tình huống của Mặc công tử cho con bé biết!"

Nếu cái hố lửa này Phượng Tầm tự nguyện nhảy xuống thì cớ sao hắn lại không làm? Chỉ có như vậy, Tần gia của bọn họ mới có thể tiếp tục ngẩng cao đầu.

* * *

Ánh trăng trong trẻo lành lạnh.

Lúc này, trên ghế đá trong sân, Phượng Tầm vừa mới đứng lên, đột nhiên đối diện với một dung nhan tuấn mỹ.

Thiếu niên mặc một thân trường bào màu đen, mái tóc trắng như ánh sáng của vầng trăng, trong trẻo lạnh lùng mà lóa mắt.

Hắn ngồi ở trên xe lăn, anh tuấn vô song, giống như con cưng của trời làm cho hoa cỏ của cả vườn đều mất hết sắc màu.

"Tại sao ngươi lại tới đây?" Ban đầu Phượng Tầm hơi hoảng sợ nhưng rất mau nàng đã ổn định được tinh thần. Nàng nhướng mày nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn mà hỏi.

Những người Tần gia đều bị mù hết sao?

Một cái xe lăn xuất hiện rõ ràng như thế mà không ai phát hiện ra, còn để cho tên xấu xa này vào đây nữa.

"Ta đến gặp nàng."

Âm thanh thiếu niên như suối mát, êm dịu hơn cả tiếng sáo tiêu.

Năm đó, bởi vì khuôn mặt cùng với giọng nói này đã làm cho Phượng Tầm mê mẩn đến thần hồn đều điên đảo, nhịn không được mới xuống tay sờ soạng hắn vài cái..

Kết quả..

Ha ha, nàng liền bị đuổi giết suốt mười năm trời!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện