Khuôn mặt Thẩm Lan xụ xuống: "Phượng Tầm, con sống ở nông thôn mấy năm, tại sao lại trở nên không hiểu chuyện như thế? Ta nhớ rõ ba năm trước đây con rất nghe lời mà."Ba năm trước xác thật Phượng Tầm rất vâng lời. Cho nên, khi Tần Ngọc Nhu kêu nàng đi kính rượu tiểu vương gia, nàng nghe lời mà đi. Đơn giản vì nàng cho rằng Tần Ngọc Nhu là chỗ dựa của nàng ở Tần gia.Nhưng mà...Rượu này, bị hạ dược.Nàng còn nghe Tần Ngọc Nhu nói, hẹn tiểu vương gia ra ngoài. Tiểu vương gia không có nghi ngờ, cho rằng nàng có việc muốn nhờ hắn giúp, vì thế đã đi theo nàng ra cửa.Sau khi ra ngoài, dược tính phát tác, cũng không biết tại sao lại khéo như vậy, khi tiểu vương gia vừa phát tác dược tính liền bị người khác bắt gặp.Vốn tưởng rằng tiểu vương gia bắt nạt Phượng Tầm, kết quả điều tra được thì ra là do Phượng Tầm hạ dược.Phượng Tầm vẫn luôn giải thích cho mình, rượu này là do Tần Ngọc Nhu đưa cho nàng.Nhưng không có người nào tin tưởng nàng!Nàng thân bại danh liệt, người người chỉ trỏ, đối mặt với vô số chỉ trích, nàng chỉ biết hoàn toàn đóng chặt trái tim mình lại.Một ngày nọ, Thẩm Lan nói với nàng, bất kể rượu này có phải Tần Ngọc Nhu cho nàng hay không nàng đều phải thừa nhận mình có tâm tư xấu đối với tiểu vương gia.Phượng Tầm thật nghe lời và đáp ứng Thẩm Lan. Bởi vì... nàng hy vọng Thẩm Lan có thể quan tâm nàng một ít."Bà cũng biết đó là ba năm trước." Nụ cười lười biếng trên mặt Phượng Tầm dần dần biến mất: "Ba năm trước, tâm trí ta không đầy đủ, không rõ lý lẽ. Nhưng ba năm sau, cuộc đời của ta sẽ không để bất kỳ người nào khoa tay múa chân."Ánh mắt tà ác của thiếu nữ đảo qua khuôn mặt xanh mét của Thẩm Lan, nàng ôm chú mèo nhỏ trong tay áo, xoay người đi ra khỏi cửa viện.Ánh mặt trời ngoài cửa xán lạn, xua tan những điều ẩn giấu trong lòng nàng.Nãi Bao nâng cái đầu nhỏ lên, âm thanh non nớt đáng yêu nói: "A Tầm rất rất lợi hại, bọn họ không biết A Tầm lợi hại bao nhiêu đâu, ta biết là được rồi."Tiểu gia hỏa này, trong lời nói còn có chút đắc ý, dường như chỉ có mình biết được bí mật mà mọi người trên thế gian này không ai biết."Hơn nữa..." Móng vuốt nhỏ của Nãi Bao lay lay quần áo Phượng Tầm: "Ta rất vất vả mới tìm