"Mặc Thiên Cừu!"
Nàng nghiến răng.
Tên này đến vào buổi tối còn chưa tính, bây giờ ban ngày ban mặt, những người Tần gia đó đều mù hết hay sao?
Một người sống sờ sờ thế này lại không nhìn thấy ư?
"Tiểu Tầm."
Thiếu niên chậm rãi xoay người, bên môi anh giương lên một độ cong.
Dung nhan tuấn mỹ trắng nõn giống hệt như ánh mặt trời, tỏa sáng khắp cả căn phòng.
"..."
Mặc Thiên Cừu cười?
Hắn cười!
A, đúng rồi, ngàn năm trước mỗi lần hắn cười đều biểu hiện cho hắn muốn giết người.
Sẽ không phải.. Tên này đã nhớ lại sự việc ngàn năm trước, tính muốn giết nàng sao?
Phượng Tầm ôm Nãi Bao lùi về sau vài bước, ánh mắt nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Mặc Thiên Cừu, linh hồn truyền âm hỏi: "Nãi Bao, có nhìn ra được thực lực hiện tại của tên này không?"
Nãi Bao lắc đầu nói: "Không rõ lắm, không cảm nhận được sự dao động của thực lực, giống hệt phế vật."
Nhưng Mặc Thiên Cừu.. Sẽ là phế vật hay sao?
Ha ha, rõ ràng không có khả năng! Vậy chỉ có một khả năng đó là..
Nàng và Nãi Bao đều không phát hiện ra, hắn đã mạnh mẽ đến mức độ nào!
Mặc Thiên Cừu từ từ đến gần nàng, thiếu niên hô hấp mang theo hơi thở quen thuộc, cũng làm cho ngày tháng ác mộng ngàn năm trước lần nữa hiện lên trong tâm trí nàng.
"Nãi Bao, bây giờ hắn là một người què, hẳn là.. Đánh không lại ta đúng không?"
Nãi Bao trầm mặc, chuyện này.. Thật không có biện pháp phán đoán..
Khuôn mặt Phượng Tầm biến thành màu đen. Trong chớp mắt khi xe lăn của Mặc Thiên Cừu đến gần trước mặt nàng, nàng liền bay lên và đạp một chân qua, đá cả Mặc Thiên Cừu và xe lăn của hắn ra bên ngoài, nặng nề đè lên người hắn.
"Cái tên núp ở chỗ tối kia mau lăn ra đây và mang chủ tử của ngươi đi đi!"
Dứt lời, Phượng Tầm vội vàng vào phòng và đóng cửa cái "phịch".
Trái tim của nàng còn đang nhảy lên không ngừng.
"A Tầm, thật ra.. Mặc Thiên Cừu rất đáng thương. Hắn đã biến thành người què, chúng ta không cần phải cứ nhớ chuyện ngàn năm trước không buông.."
Giống như ngàn trăm trước Mặc Thiên Cừu luôn miệng đòi chém đòi giết A Tầm, nhưng chưa bao giờ thấy hắn thật sự đánh A Tầm.
"Cái tên chó má đó cười với ta!" Phượng Tầm nghiến răng nghiến lợi.
"Cười?" Ánh mắt Nãi Bao mờ mịt.
"Ngàn năm trước, Phó Thiên Cừu vẫn luôn lạnh như băng và ít khi nói cười. Nhưng ta từng
thấy, mỗi lần trước khi hắn giết người, hắn đều sẽ cười với người nọ, điều này liền chứng minh hắn muốn giết ta, đương nhiên ta phải "tiên hạ thủ vi cường"."
Nãi Bao sửng sốt một lát, nổi giận nói: "Chúng ta ở đây làm gì? Mặc kệ hắn là cái người què không cách nào phản kháng! Trước tiên cứ giết hắn cho thỏa đáng, vậy mà lại muốn giết A Tầm nhà ta!"
Càng quá đáng hơn đó chính là, một ngàn năm rồi mà hắn vẫn không buông tha cho nàng.
Khuôn mặt Phượng Tầm xanh mét: "Không được, vừa rồi ta nhân lúc hắn chưa chuẩn bị mới ra tay, nếu hắn có phòng bị, ta sẽ rất khó xuống tay. Đợi thực lực ta tăng lên, chúng ta sẽ lại tìm hắn!"
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, nàng muốn lười biếng cũng không được. Tên khốn này đúng là âm hồn không tan cứ đuổi theo nàng không bỏ, buộc nàng cần phải chăm chỉ tu luyện.
* * *
Sau khi Phượng Tầm rời khỏi, Mặc Thủy bay nhanh từ trên xà xuống, dọn dẹp chiếc xe lăn đè ở trên cười Mặc Thiên Cừu và nôn nóng hỏi: "Công tử, người không sao chứ?"
"Không sao."
Mặc Thiên Cừu lắc đầu, cười nhàn nhạt.
"Công tử, người đã làm gì vậy? Tại sao Phượng cô nương vừa thấy người thì đã ra tay rồi?"
"Không rõ lắm." Mặc Thiên Cừu nhíu mày, lắc đầu: "Chẳng lẽ các cô gái đều không thích nam nhân cười hay sao? Vừa rồi ta chỉ cười với nàng ấy, không biết vì sao nàng ấy lại đánh ta.."
"..."
Mặc Thủy ngẩn người: "Tại sao công tử lại không phản kháng?"
"À, ta chỉ lo cười với nàng ấy, cho nên quên mất.."