Hoàng tẩu tử vừa nói vừa tự đi vào.
Lư Oanh mím môi, có hơi mất hứng đồng thời có chút không thể cự tuyệt, Hoàng tẩu tử nhìn thấy hết tất cả biến đổi trên nét mặt nàng, càng cười thân thiết.Mang theo hai tỳ nữ đi vào trong sân, Hoàng tẩu tử vừa quan sát cái sân nho nhỏ vừa nói: “A Oanh ở đây cũng được, có điều sau này nếu A Vân thành thân thì chỗ này có vẻ hơi nhỏ”.Bà ta nói không sai, Lư Oanh bày ra bộ dạng không giỏi giao tiếp, cúi đầu đun nước trong phòng bếp, một lúc sau mới lên tiếng: “Chuyện này để sau hẳn nói”.“Ừ, cũng được”.
Hoàng tẩu tử nhìn Lư Oanh một chút, nghĩ đến chỉ cách có mấy tháng mà biểu cô nương này đã xinh đẹp khiến người ta lóa mắt, có điều tính cách có phần khó chiều, sẽ không cúi đầu làm thiếp, bộ dạng như vậy nếu đến phủ đệ của quý nhân sẽ thực sự nắm trong tay phú quý, cũng sẽ mang đến vinh quang cho Bình thị ở Hán Dương.Nghĩ đến đây, Hoàng tẩu tử thầm than một tiếng, ngẫm nghĩ: Nếu không phải không thể đổi người thì đã cho Tam cô nương A Nhàn thay cho cô nương này rồi.
Cho dù không phải là A Nhàn đi nữa thì bất kỳ cô gái khuê tú nào trong Bình phủ đều khiến cho nam nhân yêu thích hơn vị cô nương này.Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ, ai bảo quý nhân người ta lại chỉ vừa ý với Lư thị này thôi?Đang lúc Hoàng tẩu tử miên man suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói bình thản của Lư Oanh: “Tẩu tử, ngày thành thân của A Nhân đã định chưa?”Nàng đang nhắc tới Bình Nhân.Hoàng tẩu tử ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của Lư Oanh, thấy nàng dường như thực sự bình tĩnh, liền nói: “Chuyện này, tẩu tử chỉ là một hạ nhân, có một số việc cũng không rõ lắm”.Lư Oanh ừm một tiếng, đột nhiên hỏi thẳng: “Tẩu tử đến đây là đã được Bình lão phu nhân cho phép sao?”.
Nàng ngẩng đầu, đồng tử đen nháy nhìn thẳng Hoàng tẩu tử.Hoàng tẩu tử không hiểu rõ ý của nàng, thoáng do dự, cười nói: “A Oanh, chúng ta là người thân sao lại giống như thù địch vậy? Lần trước lão phu nhân không giúp ngài là lão phu nhân sai, nhưng bà ấy không phải là trưởng bối của các ngài sao? Hơn nữa, lão nhân gia cũng đã lớn tuổi, thỉnh thoảng có chút hồ đồ cũng là chuyện bình thường thôi”.Là thân phận người hầu, Hoàng tẩu tử nói xong câu “Đại nghịch bất đạo” đó, thở dài một hơi còn nói thêm: “A Oanh không biết, ngoại tổ phụ của ngài thực ra đã trách mắng ngoại tổ mẫu một trận rồi”.Ngẫm nghĩ một chút, Hoàng tẩu tử nhìn Lư Oanh chăm chú, trầm giọng nói: “A Oanh, không phải tẩu tử nói ngài sai.
Ngài cũng không còn nhỏ nữa, có thể xuất giá rồi.
Lẽ nào cả đời này muốn tiếp tục sống như vậy sao? Không có ai giúp đỡ? Đúng là ngài có một đệ đệ nhưng rõ ràng là không đủ sức? Không nói đến những cái khác, nếu ngài ở gần ngoại tổ phụ, chí ít cũng không phải giống như bây giờ cực khổ tự kiếm tiền”.Không giống lúc trước, lần này lúc Hoàng tẩu tử khuyên bảo Lư Oanh, Lư Oanh có vẻ rất nghiêm túc, nàng nghiêng đầu lắng nghe.
Dưới ánh nắng, đôi đồng tử đen nhánh lấp lánh ánh sáng, bộ dạng kia nhìn rất giống như nàng đang ngẫm nghĩ những lời bà ta nói.Thấy nàng lắng nghe, Hoàng tẩu tử thở phào một cái, nụ cười trên mặt càng vui vẻ.Uống một chút nước, sau khi dạo qua cái sân nhỏ này một vòng, Hoàng tẩu tử xoay người nói: “A Oanh, ngài ngẩn người ở trong phòng cũng không phải cách, chi bằng đi cùng tẩu tử một chút?”.Cùng đi một chút? Lư Oanh cũng đang có ý đó.Mắt nàng lóe sáng, mỉm cười nói: “Được”.Thấy Lư Oanh đáp ứng, Hoàng tẩu tử vô cùng vui mừng.
Bốn người cùng đi ra ngoài, trên đường, thỉnh thoảng bắt gặp vài cô nương, Hoàng tẩu tử cảm khái nói: “Mấy cô nương này có xinh đẹp bằng A Oanh nhà ta không? Không được, tẩu tử phải đưa cho A Oanh một ít y phục để biểu cô nương nhà ta càng rực rỡ”.Bà ta nhấn mạnh ba chữ biểu cô nương, ý tứ rất rõ ràng rằng
bà ta thay mặt Bình phủ đưa y phục cho nàng.
Bởi vậy, nói xong Hoàng tẩu tử liền chờ đợi phản ứng của Lư Oanh.Lư Oanh không có phản ứng gì, ở cùng với Hoàng tẩu tử càng lâu, cảm giác vừa nảy sinh càng rõ ràng.… E rằng người muốn hủy hoại đệ đệ nàng chính là ngoại tổ Bình thị của mình.Hoàng tẩu tử nói xong thấy Lư Oanh không từ chối, thầm thở phào một hơi.
Bà ta mỉm cười nói: “Đi thôi, bây giờ chúng ta phải đi may xiêm y”.
Bà ta giục Lư Oanh đi vào một cửa hàng trang phục lớn nhất Hán Dương.Lúc chủ quán đang ở gian bên cạnh chọn lựa cho Lư Oanh, mấy người bọn họ liền nghe thấy một giọng thiếu nữ trong trẻo truyền đến: “Ngũ tỷ, tỷ vào nhanh lên”.Thiếu nữ kia hiển nhiên là một người lắm mồm, sau khi hùng hổ tiến vào cửa hàng liền kêu lên vài tiếng: “Có người không? Có người không?”, lại nói với người đi cùng mình: “Ngũ tỷ dáng vẻ xinh đẹp như vậy, không thể không may vài bộ y phục mới.
Hì hì, muội quên mất tỷ sắp được gả tới Tăng gia, đợi thành tân nương tử rồi thì tỷ lúc nào chẳng được mặc đồ quý giá”.Quả nhiên là Bình Nhân cũng tới đây.Lúc này, thiếu nữ bên ngoài vẫn nói oang oang: “Ngũ tỷ tỷ, theo muội thấy tỷ chẳng qua là suy nghĩ quá nhiều thôi.
Lư thị A Oanh kia thì có gì đặc biệt hơn người? Tỷ phu bây giờ nhớ thương nàng ta, nhưng chờ đến khi hắn kết hôn với tỷ rồi, thấy được tỷ rất tốt đương nhiên sẽ quên sạch cái người sa cơ thất thế kia”.
Nói đến đây thiếu nữ kia oán giận kêu lên: “Nếu không phải phụ thân của muội không cho phép muội tìm Lư Oanh gây phiền phức, muội sẽ thuê người rạch mặt nàng ta”.Lúc này, Bình Nhân rốt cuộc mở miệng, giọng nói của nàng không trong trẻo như trước, lộ ra cảm giác chói tai: “Đừng nhắc tới nàng ta”.Mặt nghiêm lại, Bình Nhân cất giọng sắc nhọn: “Nàng ta có điểm nào so được với ta? Con tiện nhân không biết xấu hổ này, nếu không phải ả luôn câu dẫn Tăng ca ca thì chàng cũng sẽ không ngày một lãnh đạm với ta, hôm đó cũng sẽ không nói ta không bằng ả đó”.Năm chữ “Ta không bằng ả đó” đối với Bình Nhân mà nói, đương nhiên là đau thấu xương.
Vừa thốt ra xong, nàng ta không thể kìm được nghẹn ngào khóc.
Nghe thấy tiếng khóc kìm nén của Bình Nhân, chủ quán vừa đi đến cạnh cửa liền chần chừ một chút rồi dừng lại.Hoàng tẩu tử không kìm được nhìn về phía Lư Oanh, vừa quan sát vẻ mặt của Lư Oanh vừa muốn nói: Lư Oanh này tuy rằng xinh đẹp nhã nhặn, nhưng tính tình quả thực lạnh lùng, cũng không biết thế nào lại vừa ý mấy nam nhân kia? Lúc sau bà ta lại muốn nói: Thiệt là, vừa mới làm cho Lư Oanh có chút hảo cảm với chủ nhân, thì bị hai cô nương này phá rối bà, chỉ sợ trong lòng nàng ta lại có giận dỗi.Nghĩ tới đây, Hoàng tẩu tử lại nhìn về phía Lư Oanh, có điều tiểu cô nương kia sắc mặt không hề thay đổi, không hề nhìn thấy nét nào tức giận hay bực bội.Bình Nhân ở phía ngoài dường như bị kích động, nàng nghiến răng nói: “Đi, chúng ta đi tìm con tiện nhân kia, ta muốn mắng cho ả ta một trận”.“Không được đâu ngũ tỷ, tổ mẫu nói không được đi”.Một lúc lâu Bình Nhân mới hét lớn: “Đừng nhắc đến tổ mẫu nữa, bà tuyệt đối không thương ta, bà và cả tổ phụ giống nhau, chỉ một mực chú ý con tiện nhân kia, cho rằng nó có thể làm rạng rỡ tổ tông”..