(5)-2
Huyền Võ Đế chỉ hừ lạnh một tiếng, thong thả ung dung dùng đồ ăn trên bàn, nhấp một ngụm rượu, không thèm để ý Giang Họa, giống như coi cô là người trong suốt.
Giang Họa dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn trăng tròn phát ngốc, cũng không nói nửa lời.
Nội thị lặng yên không một tiếng động lui xuống, đem không gian để lại cho đôi phụ tử.
Tiểu viện nhất thời yên tĩnh.
Qua một khắc, nội thị mới vừa rồi được phân phó im ắng đi tới, tay cầm một bầu rượu.
Giang Họa thấy, vẫy tay ý bảo hắn lại đây, tiếp lấy bầu rượu chén rượu, ngay tại chỗ tự rót tự uống.
Đồng dạng không có ý tứ mở lời trước với Huyền Võ Đế.
Huyền Võ Đế cũng không biết là có chú ý hay không, dùng thiện xong cũng im lặng không nói gì, ngồi nhìn trăng tròn đến xuất thần.
Phụ tử hai người tư thế cực kỳ tương tự.
.
Chờ đến khi Giang Họa đem rượu uống rượu sạch sẽ, cô cùng Huyền Võ Đế hai người đã ngồi đây được một canh giờ.
Huyền Võ Đế ho nhẹ một tiếng, thái giám Vương Hoa vẫn luôn chú ý hoàng thượng lập tức bước nhanh đi vào.
"Bao lâu rồi?" Huyền Võ Đế thấp giọng hỏi.
"Bẩm bệ hạ, sắp giờ sửu"
"Cũng nên trở về rồi."
Huyền Võ Đế cúi đầu, nhìn thấy Giang Họa vốn dĩ chỉ ngà ngà say, hiện tại sắp nằm bò ra đất, mặt không khỏi lộ chút ghét bỏ, "Một chút như vậy liền say, thật không giống lão tử chút nào."
Cũng không biết là nói với ai.
Giang Họa còn miễn cưỡng thanh tỉnh, chỉ là lười nhác không muốn động, nghe Huyền Võ Đế nói xong, âm thầm trợn trắng mắt. Sau đó chống tay ngồi dậy, ngửa đầu khẽ cười một tiếng: "Vậy nhi thần cung tiễn phụ hoàng."
Huyền Võ Đế quét mắt liếc cô một cái.
Người trước mắt, bộ dáng phát quan tán loạn không chỉnh tề, nhưng dưới ánh trăng đêm rằm, lại phảng phất như một phong lưu thiếu niên, hoàn toàn không có uy nghiêm của Thái Tử. Hắn (Giang Họa) rõ ràng dám bày trò sau lưng hắn (Huyền Võ Đế), bị phát hiện cũng không mảy may áy náy, trên mặt còn như cũ mang theo ý cười lười nhác, một bộ xuân phong lãng nguyệt, nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người nhìn vào cũng bất giác cảm thấy người này chính là sinh ra đã không vướng bận, tiêu sái phong lưu.
Huyền Võ Đế lại liếc mắt nhìn, Thái Tử trước kia không bao giờ ở trước mặt người khác có bất luận hành động thất nghi (mất lễ nghĩa) nào, hiện giờ thành bộ dáng này, Huyền Võ Đế một chút vui mừng cũng không cảm thấy, cũng hoàn toàn không thưởng thức cái gọi là phong tư.
Nhưng cuối cùng Huyền Võ Đế cũng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoại viện, trở về.
Giang Họa liền như vậy dựa vào thân cây, nhìn theo bóng dáng Huyền Võ Đế rời đi. Chờ Huyền Võ Đế ra đến cửa viện, cô mới cất tiếng: "Phụ hoàng......"
Ban đêm an tĩnh, Giang Họa thanh âm cũng không nhỏ, Huyền Võ Đế tự nhiên nghe được, nhưng hắn vẫn chưa dừng bước, vẫn là không nhanh không chậm mà đi.
"Nhi thần thỉnh phế Thái Tử, là thiệt tình." Giang Họa thở dài, tiếng nói từ gió đêm truyền ra, thẳng đến bên tai Huyền Võ Đế.
"......" Huyền Võ Đế thân hình hơi dừng lại, cũng không đáp lời nào, tiến thêm vài bước, thân ảnh liền mất rạng sau cửa viện.
Giang Họa nhìn đại môn không có một bóng người, một lát sau, khóe miệng gợi lên, nhỏ đến không thể phát hiện, nhẹ "Xuy" một tiếng,