(7)-2
Cho dù Huyền Võ Đế biết thì thế nào?
Muốn ngăn thế lực tam tứ hoàng tử tiếp tục bành trướng, thật sự sinh ra uy hiếp với Huyền Võ Đế, Huyền Võ Đế cho dù chướng mắt thủ đoạn của Giang Họa cũng không có khả năng phế Giang Họa, ngược lại phải bảo hộ vị Thái Tử nhu nhược này cho tốt, duy trì hòn đá cản đường này.
Hơn nữa, Huyền Võ Đế cho dù kiêng kị tam tứ hoàng tử, nhưng lấy tư cách của người làm phụ thân, Huyền Võ Đế không thể nào ngồi yên để nhi tử mình xâu xé giết hại lẫn nhau.
Thay vì để hai người kia lật mặt, thà rằng chọn một người không tính là dính quá sâu vào vũng nước đục kia như Giang Họa lại là lựa chọn tốt nhất, rốt cuộc Giang Họa cũng đã chủ động từ bỏ hết thảy, ăn được bỏ được không chút chần chừ.
"Ngụy Thế Thành" hiện giờ có thủ đoạn, có đại nghĩa, có thế lực của riêng mình, cũng có đảng bảo hoàng xem trọng, không có mâu thuẫn quá sâu sắc với các huynh đệ, rốt cuộc, lần này cũng là "Ngụy Thế Thành" đem tam hoàng tử tứ hoàng tử chơi đùa trong lòng bàn tay.
Bởi vậy, đêm trung thu, Huyền Võ Đế đột ngột xuất hiện ở Đông Cung, ám chỉ đã biết được động tác của Giang Họa đối với chuyện bên ngoài, Giang Họa mới có thể bình tĩnh chống đỡ.
Bất quá Huyền Võ Đế không nổi trận lôi đình, tiếp thu hành động của Giang Họa nhanh như vậy, tóm lại, làm cho Giang Họa vô cùng bội phục.
Bởi vì nếu cô là Huyền Võ Đế, bị người tính kế sau lưng như thế này, hẳn là sẽ kéo đối phương theo chết cùng, tôi không tốt các người cũng đừng hòng trôi qua tốt lành.
Giang Họa cũng còn cho rằng, thẳng đến thời điểm cuối cùng Huyền Võ Đế mới đồng ý gỡ bỏ lệnh cấm với Đông Cung, còn sau khi đăng cơ Giang Họa đau đầu xử lí hai đệ đệ dã tâm bừng bừng như thế nào, đó là chuyện của cô.
Nhưng Huyền Võ Đế lại chịu thả Giang Họa ra khỏi cung. Nói cách khác Huyền Võ Đế đã chấp nhận hành vi của Giang Họa, thậm chí không so đo.
Thả Giang Họa ra khỏi cung cũng không có lí do gì khác, chính làm để Giang Họa tiếp xúc với tâm phúc, chuẩn bị cho tương lai.
Lòng dạ thật sự rộng rãi.
Vì thế Giang Họa có qua có lại, cũng giúp Huyền Võ Đế ổn định nhân tâm, làm Tam, Tứ hoàng tử chỉ chuyên chú tấn công lẫn nhau, hai phe tự hao tổn nhau, không phân tâm đi mượn sức triều thần nữa.
Cũng bảo đảm khi Huyền Võ Đế còn ngồi đây, cô sẽ tuyệt đối không tạo uy hiếp với hắn.
Vì thế, có ý tứ của Thái Tử, Lưu Dịch Chiêu cũng nhanh chóng triển khai những bước tiếp theo.
Hai phe Tam, Tứ hoàng tử vốn còn đang phiền não vì Huyền Võ Đế không chịu phế Thái Tử thì "đột nhiên" đều sôi nổi "bừng tỉnh đại ngộ" nhận ra: Hoàng Thượng không phế Thái Tử, khẳng định không phải còn tình cảm thương xót với Thái Tử, rốt cuộc Đông Cung còn đang bị vệ quân bao vây bên ngoài. Mà là vì sau khi phế Thái Tử lại không biết đem trữ vị giao cho ai! Hiện tại, so với việc làm hoàng thượng phế Thái Tử, tại sao không đem đối phương trừ bỏ trước? Đến lúc đó hoàng thượng không cần lựa chọn nữa, người thắng ắt là người thừa kế ngôi vị hoàng đế!
Tam, Tứ hoàng tử tư tưởng đã hoàn toàn bị đầu độc, hoặc là nói bọn họ không biết Thái Tử còn có khả năng kế vị, cộng thêm oán hận