(2)
Giang Họa mở mắt, biểu tình có chút ngốc.
Trước kia cốt truyện cùng ký ức nguyên chủ đều là để Giang Họa chủ động xem, mà khi tiến vào thân thể nguyên chủ, trong thân thể căn bản sẽ không có linh hồn tàn lưu, cảm xúc tàn lưu cũng thường ít đến đáng thương. Ai biết lần này gặp phải tứ phúc tấn, lại xảy ra tình huống như vậy. Cũng may tứ phúc tấn chỉ có cảm xúc tàn lưu, ở trong mộng tiếp thu ký ức xong, cảm xúc cũng tiêu tán hết.
Giang Họa giương mắt quét một vòng, trong phòng hiện tại chỉ có một nữ hài tử mười lăm sáu tuổi dựa sát mép giường trông coi, là đại a đầu (đại nha hoàn) của nguyên chủ, tên là Lục Vu. Hai tâm phúc ma ma đều không ở đây.
Nghĩ lại, cũng dễ hiểu.
Hoằng Huy đi, nguyên chủ lại đổ bệnh, hiên tại phải xử lý tang sự của đại a ca, tâm phúc của nguyên chủ muốn duy trì quyền uy trong phủ, tự nhiên cũng phải đi khắp nơi quản lí mọi việc.
Giang Họa để Lục Vu lui ra ngoài, tiếp thu kịch bản của thế giới này.
Cốt truyện lần này là chuyện tình yêu của nữ xuyên không và Tứ a ca ở Thanh triều.
Khụ khụ...... kho sách Tấn Giang sao...... Trừ bỏ số ít là truyện không CP, đại bộ phận đều có thể dùng khuôn mẫu "câu chuyện tình yêu XXX cùng XXX" khái quát a ha ha ha.
Tóm lại chính là, nữ chủ mang theo linh tuyền xuyên thành đích nữ Đồng gia Đồng Tú Ngọc, trải qua thơ ấu cùng thời thiếu nữ, khi tuyển tú lại cùng tứ gia xảy ra một loạt tương ngộ cẩu huyết, cuối cùng thành trắc phúc tấn phủ Tứ gia.
Trở thành trắc phúc tấn, nữ chủ thấy các loại nữ nhân trong hậu viện tứ gia khom lưng uốn gối trước tứ phúc tấn hành lễ, lại bị Lý thị đâm sau lưng, rốt cuộc đối mặt hiện thực.
Phát hiện Tứ gia trước kia còn giải vây cho nàng, nghe nàng tâm sự, cùng nàng đồng giường cộng chẩm, với tứ gia hiện tại, căn bản không phải cùng một người.
Hắn sớm đã có thê tử nhi tử, có mười mấy nữ nhân. Nàng bất quá là chỉ là một trong đông đảo những nữ nhân trong hậu viện của hắn, cái gì yêu không yêu, đối với hắn, chỉ có chinh phục, không có chân tình.
Vì thế nữ chủ bắt đầu phong bế trái tim mình, nguyện làm một trắc phúc tấn tròn bổn phận.
Mà tứ gia cũng phát hiện nữ chủ biến hóa.
Hắn một mặt cảm thấy nữ chủ biết tuân thủ quy củ cũng rất tốt, một mặt lại buồn bã mất mát, mỗi khi đối mặt với bộ dáng cứng nhắc của nàng, nghĩ đến chính mình khiến nàng như vậy, đều bị ngược đau tâm can, rồi lại đến trước mặt nữ chủ tìm ngược.
Hai người liền như vậy hàng ngày trình diễn những màn ngược tâm - phản ngược tâm cẩu huyết. Đồng thời nữ chủ mượn cơ hội thu thập Lý thị, xác lập uy tín trong phủ Tứ gia.
Sau này tứ gia vì nữ chủ thủ vững trinh tiết, đẩy lùi tất cả ong bướm muốn sà vào lòng mình, chậm rãi làm cảm động nữ chủ, nữ chủ lại bắt đầu nguyện ý thử tin tưởng hắn một lần.
Vì thế hai người lại bắt đầu ngọt ngọt ngào ngào. Chính là không có ngọt bao lâu, Hoằng Huy lại đột nhiên bệnh nặng, ngắn ngủn hai ngày, liền qua đời.
Nữ chủ lúc này mới nhớ ra, Khang Hi năm thứ 43, tiểu a ca Hoằng Huy chết non.
Nhưng lúc này nhớ ra cũng đã chậm.
Nhìn tứ gia bởi vì Hoằng Huy qua đời mà trắng đêm không ngủ, nữ chủ phi thường đau lòng. Nghĩ đến linh tuyền trong tay, nàng tuy rằng không thích những nữ nhân khác sinh con cho hắn, nhưng nếu có khả năng cứu Hoằng Huy, vẫn là muốn thử một lần.
Vì thế nữ chủ phân phó tâm phúc, nghĩ cách đem dược liệu của Hoằng Huy đổi thành nước linh tuyền, nhưng nha hoàn kia không những không đổi được thuốc, mà còn làm lộ hành tung, cho nên khi tứ phúc tấn làm loạn muốn tra rõ chuyện Hoằng Huy bị hại, nữ chủ hoảng lọan vô cùng.
Đến lúc đó, nếu tra ra được người của nữ chủ từng đụng chạm vào thuốc của Hoằng Huy, chẳng lẽ phải nói nàng ta không phải muốn hại Hoằng Huy, mà là muốn cho hắn dùng thuốc cứu mạng? Đừng nói lời này bọn họ tin hay không, chính là tin, nàng lại từ nơi nào lấy được thuốc cứu mạng? Nếu đã có thuốc giải, sao ban đầu không quang minh chính đại lấy ra? Còn muốn trộm dùng? Vô luận như thế nào, chậu nước bẩn này rửa không được.
Mà tứ gia tuy rằng quở trách tứ phúc tấn điên cuồng, nhưng cũng có điểm động tâm, rốt cuộc hắn cảm thấy người trong phủ sẽ không, cũng không dám, không có năng lực động thủ, nhưng hắn lại không thể khẳng định bên ngoài phủ rốt cuộc là có kẻ động tay hay không.
Mắt thấy việc càng ngày càng phức tạp, tứ gia liền bắt đầu tra xét trong phủ, nữ chủ nhớ tới một phương thuốc giả sinh non nàng ta ngẫu nhiên có được. Thứ thuốc này ăn xong sẽ khiến mạch tượng biểu hiện giống như sinh non. Vậy là nàng liền ăn, làm bộ sinh non, đến khi đại phu tới bắt mạch, lại để nha hoàn bên người kẻ xướng người hoạ, dẫn dắt để đại phu khám ra bệnh tình, sinh non còn là do độc tố tích lũy lâu ngày.
Nữ chủ sau đó lại đem bằng chứng hướng về phía tứ phúc tấn – kẻ điên cuồng vừa mất con, cũng là kẻ một mực khăng khăng với tứ gia, là nữ chủ hại chết con nàng.
Tuy rằng cuối cùng chẳng điều tra được chứng cứ cụ thể, nhưng tứ gia đã hoàn toàn mất đi tín nhiệm với Tứ phúc tấn, lại nghi ngờ có phải là tứ phúc tấn ra tay với hài tử trong phủ, cho nên khi Hoằng Huy bị bệnh mà qua đời, nàng mới một mực chắc chắn cũng là do người làm ra?
Trong lòng có gai mọc lên, tứ gia đối với Hoằng Huy liền không dụng tâm như vậy nữa, hơn nữa nữ chủ cũng đã sớm thừa dịp hủy bỏ mọi sơ hở chứng cứ liên quan đến bản thân. Vì thế cuối cùng tứ gia cũng không tra ra cái gì.
Tứ phúc tấn vô luận như thế nào cũng không tin Hoằng Huy chết không phải do người làm, lúc nào cũng như người đàn bà đanh đá làm ầm làm ĩ. Tứ gia vốn dĩ đã