(3)-2
Giang Họa bên này mỗi ngày đều đều ăn điểm tâm, nghe nội thị kể chuyện mưa gió trên triều đình, đến chiều sẽ đi đọc sách y thuật, không thì mang theo hoàng trưởng tôn đến vườn rau mới trồng ở Đông Cung bắt sâu, chọi gà, sinh họa mỗi ngày thư thái tự nhiên.
Huyền Võ Đế ngày ngày đối mặt với tin tức báo lên từ Đông Cung, ngày càng tấm tắc.
Hắn và hoàng hậu khi thiếu niên đã kết tình phu thê, kề vai sát cánh trong loạn thế, thật vất vả mới có được thế lực một phương, trưởng tử của hai người, đại nhi tử không may qua đời vì một đợt loạn binh, cũng may ấu tử lúc đó mới có hai tuổi lại sống sót được, cũng coi như trấn an nỗi đau mất con của hai phu thê phần nào.
Mấy năm sau đó là thời kỳ mấu chốt, các phe tranh thiên hạ đấu đá liên tục, hắn vẫn luôn không rảnh quan tâm chuyện giáo dưỡng con thứ. Khi ấy vì mượn sức mấy thế lực, lại nạp thêm mấy thiếp thất, hai năm sau thì có tam tử (con trai thứ ba), đến khi thiên hạ về tay, tứ tử (con trai thứ tư) cũng ra đời. Tính đi tính lại, hắn đối với quá trình trưởng thành của Càng hi, hoàn toàn là không biết gì cả.
Sau này, hắn vừa đăng cơ liền lập Càng nhi làm Thái Tử, hơn nửa phần là vì Hoàng hậu cùng trưởng tử bồi thường.
Khi ấy Càng nhi đã chín tuổi, cha con hai người ở chung cũng không khỏi lạ lẫm. so với tam tử tri kỷ lại luôn hâm mộ cha, so với tứ tử đáng yêu non nớt mới tập tễnh học đi, liền không quá làm cho người ta yêu thích.
Huyền Võ Đế lúc ấy cho rằng Thái Tử là trữ quân tương lai, hai đứa nhỏ tương lai nhất định phải khom lưng uốn gối với Càng nhi, không tránh khỏi đối xử thiên vị tam tử tứ tử, mà đối với nhị nhi tử là Càng nhi, là hết sức nghiêm khắc.
Nếu không phải có hoàng hậu ở giữa điều tiết quan hệ hai cha con, không biết hai người còn có thể biến thành như thế nào.
Chính thức lập quốc, triều đình mọi việc hỗn loạn, hắn thật sự khó có thể để tâm chuyện con cái, đem Càng nhi ném cho đám người Lưu Dịch Chiêu giáo dưỡng chính mình thì buông tay mặc kệ. Ngẫu nhiên có thời gian, trừ bỏ hỏi thăm Thái Tử chuyện học hành, cũng chẳng còn lời nào để nói.
Người lại, lão tam lão tứ, còn đang tuổi hoạt bát hiếu động, thời gian rảnh rỗi Huyền Võ Đế vẫn sẽ cùng hai đứa trẻ chơi đùa, thậm chí còn từ cõng hai đứa ra ngoài cung chơi.
Bất tri bất giác, Càng nhi đến tuổi trưởng thành, đại hôn, tham chính, Hoàng hậu cũng đi rồi, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, đứa con trai này của mình đã trưởng thành thành bộ dáng bản than hoàn toàn lạ lẫm, cao ngạo, nghiêm túc, trăng sáng trời quang, xuất sắc.
Nhưng mà nghe triều thần ca ngợi, nhìn chúng thần đối Thái Tử vui lòng phục tùng, hắn lại không dậy nổi cảm giác tự hào trong lòng, chỉ có cảm giác hoang đường xa lạ. Tổng cảm thấy người khác đang nói đến một người bản thân không quen biết, mà không phải là nhi tử của mình, không phải đứa trẻ bởi vì bị hắn trách phạt mà đứng hơn nửa ngày trời bên ngoài thư phòng cũng không chịu thua, khuôn mặt nhỏ nghẹm muốn hỏng rồi mà vẫn quật cường, cứng đầu.
Có lẽ chính vì cảm giác xa lạ này, mà Huyền Võ Đế rất khó để từ góc độ phụ thân mà đối đãi Thái Tử.
Thái Tử càng trưởng thành, càng được người ủng hộ, mâu thuẫn trong lòng Huyền Võ Đế cũng càng tăng lên. Mấy năm nay, cho dù biết rõ sẽ tạo ra rung chuyển trong triều, vẫn cứ bắt đầu nâng đỡ lão tam lão tứ, âm thầm chèn ép người phe Thái Tử.
Thẳng đến nửa năm trước, nhìn bộ dáng