Thứ Sáu, ngày 20 tháng Sáu, trời nắng đẹp.
Như thường lệ, Lâm Triều Tịch ăn sáng ở nhà xong, chào tạm biệt với mẹ Lâm, được mẹ dúi cho hai đồng tiền xu để mua sữa.
Chỉ là vừa đi ra đến cửa, mẹ Lâm nghĩ ngợi, giữ chặt cô, xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: “Đừng cứng đầu như vậy nữa.”
Bà do dự, nói xong lại cảm thấy dường như mình đã nói sai, ngượng ngùng chùi tay vào tạp dề.
Lâm Triều Tịch không có mẹ, giây phút này làm mũi cô sụt sịt, cô gật đầu thật mạnh, mỉm cười nói: “Con chỉ đi thi thôi mà, có phải ra chiến trường đâu, mẹ đừng lo.”
“Hầy, sao mà không lo cho được.” Mẹ Lâm thở dài, vuốt lại tóc cho cô, đột nhiên nói: “Chiến trường cái gì mà chiến trường, lần sau không được nói gở nghe chưa.”
Lâm Triều Tịch vui vẻ cười híp mắt, làm động tác cố lên, đeo cặp chạy đi.
Mới sáng sớm mà ô tô đỗ trước cổng trường Thực nghiệm đã xếp hàng dài như rắn, nhìn từ xa cũng thấy khổng lồ.
Hôm nay trường tiểu học Thực nghiệm được dùng làm địa điểm thi nên học sinh nghỉ học một ngày, trong xe đều là những bé con được bố mẹ đưa đến.
Phụ huynh càng lúc càng đông, xe máy xe đạp đủ cả, đoạn đường trước cổng lập tức đông nghịt.
Suốt dọc đường đến cổng trường, Lâm Triều Tịch nghe thấy rất nhiều câu “thi cho tốt nhé, “cứ thả lỏng”, “cục cưng của mẹ cố lên, con chắc chắn làm được”….
Các phụ huynh tỏ vẻ nhẹ nhàng cổ vụ con cái, lũ trẻ nghe vậy cũng thoải mái hơn, cô cảm thấy có khi bố mẹ còn căng thẳng hơn cả tụi nhóc.
Hôm nay cô vẫn mặc bộ đồng phục trường Sao Đỏ, bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng cũng có cơ hội bước vào tiểu học Thực nghiệm.
Trường sơn tường đỏ theo phong cách châu u, cỏ xanh trải rộng.
Hôm nay đài phun nước trong trường cũng được mở lên, bọt nước lấp lánh chảy rào rào dưới nắng, xung quanh đài phun nước chật kín những học sinh tiểu học và phụ huynh, bọn họ đều đang xem tấm bảng dán danh sách chia phòng thi.
Những phụ huynh chen vào xem xong thì nhanh chóng kéo con mình rời khỏi đám đông, vội vã đi tìm phòng.
Cuộc thi lần này được tổ chức cực kì nề nếp, có giấy dự thi và số báo danh, nghe nói còn thống nhất chấm thi.
Thậm chí có trường còn do giáo viên dẫn đội, đứng trên bãi cỏ trống, giáo viên trường tiểu học Ngoại ngữ đang điểm danh, phát giấy dự thi, một lần nữa nhắc nhở những điều quan trọng cần chú ý, các học sinh mặc đồng phục đồng thanh trả lời.
“Nhận được đề thi việc đầu tiên cần làm là gì?”
“Viết tên và số báo danh!”
“Làm bài xong còn thừa thời gian cần phải làm gì?”
“Kiểm tra lại!”
“Kiểm tra thế nào?”
“Soát từng câu một!”
Nghe tiếng hô vang dội của các bạn nhỏ, Lâm Triều Tịch siết chặt quai cặp, cảm thấy khí thế cuộc thi tuyển chọn lần này không kém cạnh gì thi lên cấp hai, đâu đâu cũng chỉ thấy đầu người nhấp nhô.
Đời trước đi thi cô chỉ thấy chóng mặt bồn chồn, đi thẳng đến phòng thi, không để ý xung quanh, bây giờ mới cảm thấy kì quái.
Thi chọn trại hè thôi mà, sao lại nhiều người đến vậy nhỉ?
Nhưng dù nhìn thấy đông người hơn hẳn, tình hình cạnh tranh khắc nghiệt hơn hẳn, cô cũng không vội vã đi tìm phòng, cô rất quen thuộc nơi này, dành ra hai mươi phút đi tìm là đủ.
Cô đi ra phía cổng, lấy sữa vừa mua ra cắn một lỗ nhỏ rồi uống.
Phải ngượng ngùng thừa nhận rằng, thực ra cô đứng đây chủ yếu là để chờ bạn học Bùi Chi.
Từ sau khi nghe cô giáo Toán Olympic thổi phồng Chương Lượng, cô đã rất muốn đi xem Bùi Chi hiện giờ ra sao.
Sau đó tình cờ gặp nhau ở công viên, Bùi Chi thoắt đến thoắt đi, thế nhưng chỉ cần một câu tính nhanh, Lâm Triều Tịch biết ngay Bùi Chi vẫn là thiên tài vô địch như ở đời trước.
Nếu Bùi Chi giỏi thế, vì sao Chương Lượng lại nổi bật hơn được?
Lâm Triều Tịch mơ hồ mờ mịt.
Cổng trường tiểu học Thực nghiệm, học sinh và phụ huynh tới tới lui lui, cô chờ rất lâu, thấy cả Chương Lượng rồi, vậy mà không gặp được Bùi Chi.
8 giờ 30 vào thi, lúc 8 giờ 5 Lục Chí Hạo cũng đến, cậu đến sau Chương Lượng.
Lâm Triều Tịch ném vỏ sữa rỗng vào thùng rác, toan chạy ra chào hỏi với bạn học Tiểu Lục.
Không ngờ Tiểu Lục bỗng chạy nhanh hai bước vèo qua mặt cô, gọi với về phía trước: “Chương Lượng! Chương Lượng!”
Bạn học Chương Lượng có diện mạo điển hình của học bá, cao gầy, đeo kính, tóc đen mềm, trông thì ôn hòa, trên thực tế hẳn là khó làm thân lắm đây.
Đương nhiên, căn cứ cho câu đánh giá cuối cùng của cô dựa trên phản ứng của Chương Lượng với Lục Chí Hạo.
Ngay vừa nãy, sau khi Lục Chí Hạo gọi tên Chương Lượng, Chương Lượng quay đầu theo bản năng, thế rồi trông thấy bạn học Tiểu Lục, rõ ràng cậu ta hơi khựng lại, sau đó thản nhiên quay mặt đi.
Bên cạnh Chương Lượng có hai nam sinh đi cùng, cậu kia cũng quay lại nhìn chú bé mập ánh mắt tha thiết, nói vài câu ngắn gọn với Chương Lượng.
Dường như đang nói.
“Cậu quen người trường Sao Đỏ à?”
“Không quen, cái trường rác rưởi.”
“Thật, đến thi cũng chỉ tổ phí thời gian.”
Đương nhiên chàng trai đơn thuần như đồng chí Tiểu Lục sẽ không rõ, nhưng Lâm Triều Tịch là con gái, nhìn bộ đồng phục trên người mình và Lục Chí Hạo, cô biết thừa.
Cô chạy nhanh đến túm chặt bạn nhỏ Tiểu Lục, quàng tay qua cái cổ bụ bẫm của cậu ta, cười nói: “Chạy nhanh thế làm gì, không nhìn thấy anh Tịch đây à, chào anh chưa?”
Lục Chí Hạo đẩy tay cô ra: “Anh gì mà anh!”
Lâm Triều Tịch lại không nhịn nổi véo cái má bánh bao của cậu nhóc: “Số báo danh của cậu là gì, anh Tịch đưa cậu đi tìm phòng thi.”
Lục Chí Hạo vốn rất đơn thuần, lập tức mở cặp ra lục lọi, chỉ một chốc vậy thôi mà đã không thấy Chương Lượng đâu, Lâm Triều Tịch thở phào.
“Cậu quen Chương Lượng à?” Lâm Triều Tịch dò hỏi.
“Đúng thế, bọn tớ chơi với nhau từ bé, tình anh em hơi bị tốt.”
“Ồ…”
“Mẹ cậu ấy với mẹ tớ cũng rất thân, mấy đời chơi với nhau rồi.
Tớ mà thi đậu trại hè thì bọn tớ sẽ dự thi cùng nhau.”
“Ồ…”
“Cậu ồ gì mà ồ?”
Lâm Triều Tịch vỗ vai cậu nhóc, tình ý sâu xa mà nói: “Cậu đúng là tương tư đơn phương rồi.”
Nói xong, chẳng thèm chờ đồng chí Tiểu Lục kịp phản ứng lại, cô đã len lỏi vào đám đông xem danh sách phòng thi, bạn học Tiểu Lục cũng theo sát phía sau.
Khi chui ra ngoài, lưng áo ngực áo Tiểu Lục đã đẫm mồ hôi.
“Đông chết mất.” Lâm Triều Tịch thều thào, ban nãy cô đứng ở cổng trường, bây giờ lại đi xem danh sách thi, cảm thấy phải có tới khoảng một ngàn hai ngàn người tham gia.
“Lại chẳng, thế cậu tưởng thế nào?” Lục Chí Hạo cầm mép áo làm quạt: “Lớp chọn Trọng Minh rất coi trong thành tích cuộc thi Olympic Toán lần này.”
Lớp chọn Trọng Minh chính là lớp tốt nhất của trường cấp hai Thực nghiệm thành phố An Ninh, mỗi năm chỉ tuyển 70 người cho hai lớp, nghe nói vào được lớp chọn Trọng Minh thì sẽ được lên thẳng cấp ba.
“Hả? Tớ tưởng chỉ có ai được giải đoàn thể cấp tỉnh thì mới được vào thẳng lớp Trọng Minh?”
Bạn nhỏ Lục Chí Hạo trợn trắng mắt nhìn cô, kiêu ngạo nói: “Quán quân cấp tỉnh thì được mấy người?” Thế rồi lại hạ giọng, thần bí thì thào: “Tin nội bộ từ giáo viên phụ trách chiêu sinh lớp Trọng Minh, họ rất coi trọng trại hè cúp Tấn Giang, thi đỗ trại hè được cộng 10 điểm, đại diện thành phố đi thi được cộng 20 điểm.
20 điểm lận đấy, cậu nghĩ mà xem, khoảng cách kéo xa đến từng nào?”
Tin nội bộ…
Lâm Triều Tịch nhìn những phụ huynh đứng kín cổng trường, thầm nghĩ tin tức của cậu cũng chẳng nội bộ gì cho cam.
Nhưng tại sao tớ lại không biết.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ căn bản là do Lão Lâm không nói cho cô, muốn cô thoải mái đi thi.
Về sau Lão Lâm lại mua nhà gần trường Thực nghiệm để cô thuận lợi nhập học, chỉ có cô là chẳng hay biết gì.
…
Trường tiểu học Thực nghiệm, lớp 5-10.
Lớp nằm trên tầng cao nhất, Lâm Triều Tịch trèo năm tầng lầu, thở hổn hển, ngồi vào phòng thi.
Trước khi bước vào, cô xem lại một lượt danh sách thí sinh trong phòng, đương nhiên không có Bùi Chi.
Phía cuối lớp học của trường Thực nghiệm có tấm bảng trắng, còn có một dãy tủ để đồ cho học