Ăn xong bữa cơm, vì trốn thanh toán mà Lão Lâm trắng trợn bỏ về trước.
Lâm Triều Tịch trả tiền xong, mở ô bước vào màn mưa.
Lúc này mưa đã nhỏ hơn khi bọn họ rời bệnh viện rất nhiều, mưa vương lên mặt ô như lông tơ, sắc xanh ngợp mắt.
Cô đi ven đường, xe cộ tới lui cuốn nước bắn lên.
Bầu không khí đang ở thời điểm cân bằng nhất của lặng yên và huyên náo, khiến người ta thấy bình thản vô cùng.
Ban nãy hỏi Lão Lâm như vậy là bởi vì cô rất hoảng sợ.
Song bây giờ bình tĩnh trở lại, dường như cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Năm nay cô 22 tuổi, học ngành Triết học, lập chí trở thành nhà giáo nhân dân.
Làm giáo viên ấy à, có nhiều ngày nghỉ, có thể dành thời gian chăm sóc cho Lão Lâm.
Hơn nữa nhà cũng không thiếu tiền, Lão Lâm có thể điều trị ở bệnh viện tốt nhất, cho nên dù Lão Lâm mắc bệnh thì thực sự cũng không có ảnh hưởng quá lớn gì.
Ảnh hưởng lớn nhất cũng chỉ mỗi sau này, khi phải giới thiệu gia cảnh với đối tượng xem mắt mà người ta mai mối cho cô thôi.
Hầy…
Nghĩ đến đây, chuông điện thoại của Lâm Triều Tịch vang lên.
Cô căng não vội vàng nghe máy.
“Triều Tịch này, cậu Tiểu Lưu ngày hôm qua ưng em lắm đấy.”
Đầu bên kia điện thoại là chủ nhiệm giáo vụ của ngôi trường Lâm Triều Tịch thực tập, một vị lãnh đạo cực kì nhiệt tình giới thiệu đối tượng xem mắt cho thực tập sinh.
Chỉ mới buổi tối hôm qua, cô lỡ tham gia hoạt động kết thân do chủ nhiệm tổ chức, quen được một vị nhân viên ngân hàng.
Cô và vị đó đến tiệm cà phê ngồi riêng với nhau một lát, sau đó anh ta đưa cô về.
Buổi sáng anh ta gửi tin nhắn Wechat chào hỏi, lúc ấy cô bận bịu đưa Lão Lâm đi bệnh viện, đến tận bây giờ vẫn chưa trả lời.
Thế nên trước khi nghe điện thoại của chủ nhiệm, Lâm Triều Tịch cảm thấy mình sắp bị phê bình đến nơi rồi.
Thế mà chủ nhiệm không hề giáo huấn tư tưởng cho cô một chút nào, còn rất vui vẻ là đằng khác.
Nhưng mà “ưng em lắm” nghe sao mà giống hoàng thượng chọn phi tử, Lâm Triều Tịch hơi 囧: “Thế…thế ạ.”
“Mẹ Tiểu Lưu vui lắm, gọi điện cho cô, bảo là bà ấy hỏi Chí Viễn nhà bà ấy rồi, rất có cảm tình với em, em phải túm cho chặt…”
Lâm Triều Tịch nắm lấy tay vịn, hồi tưởng lại dáng vẻ người cô xem mắt.
Trong trí nhớ của cô đó là một anh chàng rất bình thường, có hơi kiêu căng.
Anh chàng kể về nghề nghiệp của bố mẹ, nói bố mẹ anh thích trẻ con cho nên muốn đẻ sinh đôi.
Còn ngầm ám chỉ mẹ anh ta quen hiệu trưởng trường cấp hai tốt nhất thành phố, cô mà muốn đến đó làm việc thì chỉ cần nói một câu là xong.
Bên ngoài cửa sổ là thành thị vừa được mưa dội rửa sạch, đường phố lấp loáng, bên tai là tiếng dạy bảo của chủ nhiệm.
“Con gái con đứa phải chủ động một chút, không hề gì đâu, giữ chắc đấy, nghe chưa! Điều kiện nhà người ta tốt thế, bố mẹ đều là cục trưởng…”
Lâm Triều Tịch không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành im lặng.
Đúng lúc tiếng loa nhắc nhở trên xe buýt vang lên.
Chủ nhiệm hỏi: “Em đi đâu đấy, sao mà ồn thế?”
“Em đang trên xe, hôm nay em phải về trường một chuyến.”
Chủ nhiệm lại chộp được từ mấu chốt.
“Đấy, sinh viên cả rồi! Đừng tưởng bây giờ em còn trẻ, phụ nữ già nhanh lắm, hai bảy hai tám tuổi là khó tìm…”
Lâm Triều Tịch nghe mãi nghe mãi, chợt thoáng thấy toàn cảnh cuộc đời sau này của mình.
Cô có công việc giáo viên ổn định, cưới một người nào đó gia cảnh tốt hơn cô, người ấy sẽ cùng cô chăm sóc bố, cô và người ấy sinh con đẻ cái…
Nhưng trong khoảnh khắc này, bởi vì quang cảnh đó mà cô cảm thấy khủng hoảng.
“Sau này em sinh con xong mà không muốn đi làm nữa thì người ta cũng đồng ý nuôi em, lại chẳng thảnh thơi quá đi ấy chứ…”
Cứ thế ngây người, câu chuyện thực sự đã đến đoạn sinh con đẻ cái, Lâm Triều Tịch giật mình, vội vàng ngắt lời.
“Cô ơi em xin lỗi, thực ra có một việc không hay này… Bố em mới được chẩn đoán mắc Alzheimer, cô xem, hay là cô xin lỗi người ta giúp em một tiếng, cho qua chuyện này đi thôi.”
Điện thoại im lặng.
Lâm Triều Tịch cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau, chủ nhiệm mới mở miệng.
“Hoàn cảnh em như thế, cô sẽ nói đỡ cho em với người ta, phải xem nhà con trai nhà người ta có còn muốn em không.”
“…”
“Xong việc ở trường thì nhắn tin xin lỗi con trai người ta một câu!”
Dặn dò xong, chủ nhiệm tắt máy luôn.
Lâm Triều Tịch cũng chẳng thấy nhục nhã hay nổi giận gì.
Cô chỉ đột nhiên ý thức được rằng một khi đã xác định xong quỹ đạo, cuộc đời cô cũng không còn khả năng xoay chuyển.
…
Cũng chỉ âu sầu một lát vậy thôi.
Khi xuống xe, Lâm Triều Tịch đã quên gần hết cuộc điện thoại.
Hôm nay cô về trường là vì cuộc thi trí tuệ do các trường đại học trong thành phố kết hợp tổ chức, chủ tịch Hội sinh viên Tô Tiểu Minh gọi điện mời cô đến dự thính.
Về đến trường, cô đi thẳng lên tầng hai của trung tâm hoạt động, phòng họp của Hội sinh viên đặt ở đó.
Tiếng nói chuyện ồn ào truyền từ trong phòng ra, Lâm Triều Tịch nhìn đồng hồ đeo tay, còn 5 phút nữa cuộc họp mới bắt đầu.
Cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế mở cửa.
Phòng họp im lặng trong thoáng chốc, mười mấy ánh mắt phóng đến, Lâm Triều Tịch cũng sửng sốt theo.
Đừng nói là bắt đầu rồi đấy…
“Bạn này học trường nào thế, vào thì cũng nên biết đường gõ cửa chứ?” Ngồi bên cạnh bàn chủ tọa là một nữ sinh già dặn nói về phía cô.
Lâm Triều Tịch không quen cô gái đó, hẳn là người từ trường khác đến họp.
Cũng chưa cần cô nói gì, quay lại đóng cửa phòng, hội trưởng Tô Tiểu Minh trường cô đã lên tiếng.
“Chúng ta dời lịch họp lên sớm hơn, Lâm Triều Tịch đến sau nên không biết.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Lâm Triều Tịch thuận thế nói theo, nói xong thì vội chạy đến bên cạnh Tô Tiểu Minh ngồi xuống.
“Đây là Lâm Triều Tịch, bạn ấy là người ra đề cho cuộc thi lần trước.”
Sau khi ngồi xuống, Tô Tiểu Minh chỉ vào cô giới thiệu.
Sau đó Tô Tiểu Minh lại giới thiệu cho cô những người tham gia họp, đúng như cô đoán, là đại biểu đến từ các trường khác.
Khi giới thiệu đến nữ sinh già dặn sắc sảo kia, Tô Tiểu Minh nhấn mạnh hơn: “An Tiêu Tiêu, Trưởng ban học tập Trường đại học Bách Thảo.”
Đại học Bách Thảo, tử địch của trường các cô.
Lâm Triều Tịch vừa nghĩ vừa gật đầu với An Tiêu Tiêu, coi như chào hỏi.
Bởi vì màn giới thiệu do vào muộn của cô mà cuộc họp gián đoạn một chút, có người bắt đầu đi uống nước, nhân cơ hội, Tô Tiểu Minh thò tới hạ giọng hỏi: “Bố chị sao rồi?”
“Giảm trí nhớ người già.” Lâm Triều Tịch đáp.
“Gì cơ?” Tô Tiểu Minh trợn mắt, nhất thời không kịp che giấu kinh ngạc.
Lâm Triều Tịch gật đầu.
“Thế phải làm sao đây?”
“Chị cũng không biết.” Cô vỗ vai bảo cậu ta nghiêm túc họp, đừng nghĩ quá nhiều.
Tô Tiểu Minh lập tức ngồi thẳng dậy, vẫn còn hơi bàng hoàng, sau lần giải lao này, An Tiêu Tiêu giành quyền chủ trì cuộc họp.
“Nếu không có ý kiến với những câu trước, tiếp theo chúng ta còn lại phần câu hỏi lớn, từ 30 đến 60 là những câu chúng tôi đã ra, mọi người bớt chút sức chọn lọc…”
An Tiêu Tiêu nói xong, mọi