Tầng trên cùng tòa nhà dạy học, phòng thi của học sinh tiểu học lớp 5.
Bùi Chi bước vào, học sinh đang cắm cúi làm bài đều ngẩng phắt lên, đầu tiên là nhìn cậu bằng những ánh mắt chăm chú như đang đáp lễ, sau đó không biết ai dẫn đầu, có người bắt đầu vỗ tay.
Có người cười, có người vỗ bàn, thậm chí còn có học sinh huýt sáo, cả lớp như đang chào đón một vị anh hùng.
Nhưng Bùi Chi không cảm thấy mình là người cần được hoan nghênh, cậu lặng lẽ bước vào, ngồi xuống một góc phòng thi.
Từ khi Bùi Chi lên tầng, Giới Nhiên luôn theo sau quan sát.
Anh ta quan sát bước chân Bùi Chi, quan sát sắc mặt bình tĩnh của Bùi Chi, quan sát Bùi Chi giở tờ đề thi và động tác nhấc bút không chút chần chừ.
Nhìn suốt nửa ngày trời, Giới Nhiên phát hiện dường như Bùi Chi có vẻ đang sống trong thế giới của riêng cậu, hoặc là nói, thế giới của Bùi Chi khép kín, ở đó có nguyên tắc nghiêm ngặt và tiêu chuẩn rõ ràng, không giống với những đứa trẻ khác cùng độ tuổi này chút nào.
Quan trọng nhất là ngoài mặt trông thì chẳng có gì, nhưng không có gì mới là thứ đáng sợ nhất.
***
Tiếng reo hò của học sinh quá vang dội, thu hút sự chú ý của Hiệu phó Trương của trại hè đang chấm bài ở tầng 7.
Khuôn mặt ngăm đen khá mập mạp của người đàn ông trung niên ngó vào, ông hắng giọng ho một tiếng, ánh mắt sắc lẹm quét một vòng, đám học sinh lập tức im bặt.
Giới Nhiên vội giả vờ nghiêm túc, hô lên “thời gian làm bài còn 10 phút”, kịp thời khôi phục lại trạng thái trật tự.
“Có chuyện gì thế?” Hiệu phó Trương gọi anh ta ra ngoài hỏi.
Giới Nhiên thuật lại sơ lược, làm vị lãnh đạo không giữ được vẻ mặt hờ hững nữa.
“Mang bài thi ra đây tôi xem.”
Nghe vậy, Giới Nhiên lại quay vào phòng cầm bài làm của Lâm Triều Tịch ra.
Phó hiệu trưởng Trương đeo cặp kính treo trước ngực lên, đọc một lượt, cau mày hỏi: “Làm không đến 30 phút?”
“Vâng.”
Giới Nhiên dẫn lãnh đạo tới cạnh khung cửa ngoài hành lang, có một cô bé đang bệt dưới bóng cây lục lọi cặp sách.
“Đúng là làm rất tốt.”
Sắc mặt Hiệu phó Trương dịu lại, nhưng sau khi thấy ba bài bỏ trống, ông ta lại cau mày: “Không muốn vác hành lý lên tầng mới dám bày ra trò này, thái độ học tập thi cử quá kém!”
Dưới sân.
Cô bé đang lục cặp sách bỗng vui mừng reo lên, lôi thứ gì đó trong ba lô ra.
Bao bì ni lông màu sắc sặc sỡ dưới ánh nắng, thì ra là một gói mì tôm trẻ em hiệu Gấu Mèo.
Phó hiệu trưởng bắt gặp cảnh này thì nhăn trán, ném trả tờ bài thi của cô, lại quay vào phòng thi, đi đến chỗ Bùi Chi.
Bùi Chi đang làm bài, mũ lưỡi trai kéo thấp.
Giới Nhiên nhìn một lúc, lập tức biến sắc.
Bài làm của Bùi Chi đã lật đến trang thứ hai trong khi thời gian mới trôi qua hơn ba phút.
Cậu nghiêm túc đọc đề, điền đáp án, nhưng dù là trên giấy nháp hay trên bài làm đều không có bất cứ vết nháp nào.
Nếu không phải đã biết trước đáp án, thậm chí Giới Nhiên còn nghi ngờ cậu đang điền bừa.
Đúng, đích thị là tốc độ đọc xong đề rồi viết bừa luôn, nhưng mỗi đáp án đều chuẩn xác đến mức khiến người ta không thốt nên lời.
Ổn định, rất ổn định.
Góc cúi đầu ổn định, nhịp thở ổn định, nét bút ổn định, mọi thứ đều bình lặng và đều đặn, một cậu bé được bồi đắp bởi tinh túy của toán học, Giới Nhiên thực sự phải nghĩ vậy đấy.
Dần dần, ý cười trên mặt Phó hiệu trưởng gần như không giấu được, nhà giáo gặp được thiên tài đích thực, đương nhiên sẽ thấy vui sướng phát điên.
Ông đi đi lại lại trước bàn Bùi Chi mấy vòng, lại lượn sang chỗ ngồi của Chương Lượng, cuối cùng đi ra khỏi phòng, không ngừng lẩm bẩm: “Đều là những hạt giống tốt, Bùi Chi phải không, sao trước đây chưa từng nghe đến nhỉ…”
Giới Nhiên nghĩ bụng, thầy còn chưa nghe thì em làm sao mà biết.
“Cậu chắc chắn không có ai tiết lộ đáp án cho Bùi Chi?” Hiệu phó Trương quay ngoắt lại.
“Em chắc chắn.”
“Đúng thật là… không thua kém gì Chương Lượng…” Bỗng ông dừng lại, quay sang dặn dò: “Nếu Bùi Chi nộp bài trước, nhớ mang ngay đến cho tôi xem.”
Giới Nhiên gật đầu.
Nhưng sau cùng, lời nói của phó hiệu trưởng không thành, bởi Bùi Chi không hề làm xong trước.
Vốn dĩ thời gian làm bài đã không còn lại bao nhiêu, đa số học sinh đều không chịu đứng dậy nộp bài, số lượng câu hỏi lần này quá nhiều, rất nhiều người vẫn cố múa bút rặn chữ.
“Được rồi nộp bài thôi, hết giờ rồi các bé ơi!” Giới Nhiên nói, vô thức nhìn Bùi Chi.
Thật ra Bùi Chi đã xong từ lâu, nhưng cậu không nộp trước, có vẻ muốn đợi mọi người cùng nộp, nhất quyết không tiên phong đi đầu.
Nữ giáo viên đành dứt khoát đi xuống thu bài, đám học sinh buồn bã uể oải, thậm chí có bạn kêu lên “mình vẫn còn hẳn một tờ chưa làm”, sau đó khóc thút thít.
Giới Nhiên nhìn học sinh bật khóc đó, anh cũng cảm thấy khó chịu, nhưng đây cuộc thi, bao giờ cũng vô cùng tàn khốc.
Mãi một lúc sau mới thu xong đống bài làm, Giới Nhiên bảo nữ giáo viên kia cầm bài làm của Bùi Chi đến phòng Phó hiệu trưởng, đống bài còn lại anh tự cầm, sau đó xuống tầng cùng đám trẻ.
***
Dưới tầng tòa nhà dạy học, trong bóng cây.
Trước đó Lâm Triều Tịch làm bài nhanh quá, xuống tầng ngồi một lúc mới bắt đầu thấy căng thẳng.
Để lấy lại bình tĩnh, cô lấy mì tôm trẻ em ra ăn, ăn đến gói thứ hai thì trên tầng mới bắt đầu ồn ào.
Sau lưng loáng thoáng tiếng nói chuyện rì rầm và tiếng bước chân, cô vội vàng đứng dậy.
Một đám học sinh đi xuống, phía trước là những người cô không quen, tiếp đó là đám học sinh trường Thực nghiệm như Chương Lượng, cô ngóng mãi mới thấy những người bạn của mình.
Lục Chí Hạo đi xuống đầu tiên, mặt mày ủ rũ.
Tiếp theo là Hoa Quyển, Giới Nhiên, từng người một bước ra từ khúc quành, xuất hiện ở lối ra.
Cuối cùng mới đến Bùi Chi.
Lâm Triều Tịch cũng không nghĩ ngợi nhiều, cầm mì tôm trẻ em chạy đến.
“Làm bài thế nào rồi?” Cô đứng trước mặt mọi người, gấp gáp hỏi.
“Có bao nhiêu câu liền, tớ chẳng kịp làm.” Lục Chí Hạo nói.
“Báo cáo, làm bừa rất nhiều câu.” Đây là Hoa Quyển.
Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi, Bùi Chi bước xuống bậc thang cuối cùng, gật đầu với cô.
Gió thổi qua rừng cây.
Ý cậu có lẽ là “Không vấn đề gì”.
Lâm Triều Tịch mỉm cười, bỗng thấy ánh nắng giữa trưa cũng không gay gắt đến vậy mà thật mát mẻ sảng khoái.
Hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, hình như đây là lần đầu tiên cô phối hợp với Bùi Chi, có vẻ cũng không tồi đấy chứ.
Cô vô thức đưa gói mì tôm trẻ em trong tay cho Bùi Chi, vừa đưa được nửa đường thì bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cậu, cô bỗng hơi ngượng ngập.
Gói mì tôm này cô đã ăn mất một nửa, Bùi Chi tuổi nhi đồng liệu có mắc chứng sạch sẽ không nhỉ, nhưng lỡ đưa mất rồi, nếu rụt về thì ngại lắm.
Lúc cô còn do dự, tay Bùi Chi đã vươn tay nhận lấy.
Ngón tay trắng trẻo cầm gói mì.
Lâm Triều Tịch thả thay trong vô thức.
Bạn nhỏ Bùi Chi xé miệng túi, đổ một ít mì ra tay, sau đó truyền mì sang cho Lục Chí Hạo đứng cạnh, động tác rất tự nhiên, không có chút ý chê bai nào.
Ngón tay cô dính bột gia vị giống cậu, Bùi Chi nhai mì tôm giòn tan, cô thấy tim mình đập nhanh hơn, chủ yếu là vì thấy vui.
Cư xử lịch sự hòa nhã, không biết nhà ai dạy con mà