Dưới tàu điện ngầm Lâm Mễ Lạc vẫn nhận được tin nhắn, nhưng sóng yếu quá cậu không trả lời được. Gửi mấy lần vẫn thất bại, cậu sốt ruột lắm. Biết sóng kém, Trịnh Tử Hạo cũng không bận tâm nếu cậu không trả lời, tuy thế gã vẫn nhắn thêm rằng, “Sóng dưới tàu kém lắm, em không phải nhắn lại đâu. Bao giờ em ra ngoài thì điện cho anh.”
Lâm Mễ Lạc nhìn tin nhắn thì yên tâm hẳn, cậu nắm chặt lấy điện thoại di động, tâm trạng hơi bồn chồn. Mặc dù chỉ nói chuyện với bác sĩ Trịnh qua mạng, Lâm Mễ Lạc vẫn cảm nhận được phần lớn thời gian anh rất hiền, thỉnh thoảng mới dữ như chằn thôi.
Cậu chẳng có cách nào phủ nhận rằng mình đang rung rinh cả, bởi cậu rất có cảm tình với người đàn ông như thế và cũng khá thích người hơn tuổi hơn mình. Nếu ngoại hình anh ấy còn hợp gu nữa thì thể nào cậu cũng đổ cho mà xem.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Mễ Lạc đâm hồi hộp, người ta nhất định là trai thẳng rồi, cậu cảm nhận được thế. Nếu mình thích người ta thì không đi khám ở chỗ đó được, bởi lúc khám thể nào cũng chào cờ, mà đã thế thì còn bạn bè nỗi gì.
Đến trạm dừng, Lâm Mễ Lạc hi vọng mặt mũi bác sĩ Trịnh chỉ bình thường thân thiện thôi, tốt nhất là hơi hói một tí. Ây chà, bác sĩ Trịnh mới chừng hai sáu hai bảy, hói thì hơi khó đấy! Đã thế thì lùn vậy, đàn ông ghét nhất là lùn, dứt khoát anh ấy phải thật lùn mới được.
Chậc, nhưng có lùn đi chăng nữa chắc gì mình đã không cảm nắng người ta?
Bỏ đi bỏ đi. Nghĩ lắm nhức cả đầu.
Trịnh Tử Hạo không có nhiều băn khoăn như Lâm Mễ Lạc, nhưng gã cũng đang tưởng tượng xem ngoại hình của cậu thế nào, cao hay thấp, béo hay gầy, dù cậu khó mà cao hơn gã được. Dựa theo cách nói chuyện và việc cậu đang học năm ba, có khi nào là một cậu sinh viên đeo kính và hay cười không? Gã sắp quên mình trông thế nào hồi đại học rồi.
Gã nhìn cửa ra đến xuất thần, chợt thấy một chàng trai khoác balo đi ra ngoài cửa, cầm di động nhìn quanh quất như đang tìm ai. Trịnh Tử Hạo cảm thấy đó chắc chắn là cậu rồi.
Ngoại hình Lâm Mễ Lạc khác xa với hình dung của gã. Gã đậu xe khá gần cậu nên quan sát rất rõ, gương mặt Lâm Mễ Lạc trông sáng sủa lanh lợi lắm, thậm chí khá đáng yêu là đằng khác. Cậu mặc quần bò và áo phông cộc tay giản dị nhưng vẫn gọn gàng tươm tất. Giờ phút này cậu đang túm chặt quai balo như thể lúng túng lắm, rồi bấm điện thoại.
Di động của Trịnh Tử Hạo đổ chuông rần rần làm hồn vía gã tuốt tuột lên mây. Ai biết có ngày mình lại nhìn một cậu con trai đến nỗi thất thần cơ chứ.
“A lô.”
“Anh Trịnh ơi, em ra ngoài rồi ạ, anh… ở đâu thế?” Lâm Mễ Lạc vừa nắm quai balo vừa gọi điện. Nỗi hoảng hốt dâng lên trong lòng cậu, cậu rất sợ bác sĩ Trịnh chơi khăm mình nhưng cũng mong là thế, bởi nếu thế cậu sẽ không phải gặp anh và cũng không cần suy nghĩ vẩn vơ.
Trịnh Tử Hạo nhếch môi cười, trông bộ dạng luống cuống và ngượng nghịu của cậu, bao nỗi cáu kỉnh vì cậu sót điểm danh trước đó bay biến sạch, “Anh thấy em rồi, em có thấy cái xe đen không?”
Giọng nói êm ái quá, cứ như người dẫn chương trình trên radio vậy. Lâm Mễ Lạc ngẩng đầu lên thì thấy ngay ở rìa đường tránh có một chiếc Mercedes Benz G500 màu đen. Cậu không biết phải phản ứng thế nào, “Ấy, ơ, em thấy rồi.” Đồng thời cậu cũng thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái đang vẫy tay và mỉm cười với mình.
Trịnh Tử Hạo thấy Tăm Bông tròn mắt ngạc nhiên thì cười càng tươi. Gã mở cửa xuống xe, vẫy tay với Tăm Bông, “Lại đây.”
Lâm Mễ Lạc vẫn giữ điện thoại bên tai, bước đến chỗ Trịnh Tử Hạo. Càng đến gần cậu càng phải ngửa cổ lên nhìn.
Trịnh Tử Hạo rút điện thoại khỏi tay cậu, giúp cậu tắt máy đi, “Nhìn nghệt cả mặt kìa.”
Bấy giờ Lâm Mễ Lạc mới phản ứng, “Anh cao quá đi mất thôi.” Đã thế trông chẳng giống 26, 27 tuổi chút nào, cứ như là 23 ấy! Thảo nào nói chuyện tự tin ghê.
“Em cao mét bảy tám à?” Trịnh Tử Hạo hỏi.
“Vâng ạ.” Mặt Lâm Mễ Lạc ửng hồng, “Em cứ tưởng thế là cao rồi cơ.” Trái ngược hoàn toàn với những gì mình nghĩ, anh ấy chẳng những cao kều mà còn đẹp trai nữa, dáng người cũng khỏe khoắn quá nè. Xì trây thế này thì chỉ tổ chết tụi bê đê!
“Em nghĩ gì thế?” Trịnh Tử Hạo thấy mừng vì mình cũng mặc quần áo thể thao, nếu không thì cả hai rất cọc cạch, mà đã cọc cạch thì sẽ muốn thay quần áo, sau đó…
“Đâu ạ.” Nhưng mà cao quá nên có cảm giác bị áp bức ghê, thế là không hợp với mình rồi.
“Em lên xe đi.” Trịnh Tử Hạo xoa đầu cậu, xoa xong mới thấy mình làm thế buồn cười quá, y chang xoa đầu bé cún bé mèo, “Anh xin lỗi.” Chẳng hiểu sao thấy cậu ngượng nghịu, ngoan ngoãn như thế, gã lấy làm thích thú lắm.
Lâm Mễ Lạc ngẩng lên đáp, “Không sao ạ.” Quả nhiên là không hợp với mình, đối xử cứ như thể người ta là con nít vậy.
“Đi thôi.” Trịnh Tử Hạo thấy có người nhìn ngó thì không muốn đứng đó làm cảnh, bèn bảo Tăm Bông lên xe.
Lâm Mễ Lạc hít sâu một hơi, đi sang bên ghế phụ lái mở cửa ngồi vào. Xe của Trịnh Tử Hạo sạch sẽ tinh tươm, còn có mùi dầu gội thơm thoang thoảng, cậu thấy đi tắm trước giờ hẹn quả là quyết định đúng đắn, bác sĩ thích ở sạch thật.
“Sao mà im ắng thế, chẳng giống em chút nào.” Trịnh Tử Hạo lái xe đến trung tâm thương mại Phong Lam.
“Anh Trịnh đừng trêu em mà.”
Trịnh Tử Hạo phì cười, “Được rồi. Tại anh cao quá nên em dát hả?”
“Đây là lần đầu tiên em gặp bạn trên mạng đó.”
“Mình đâu tính là bạn trên mạng.” Trịnh Tử Hạo nói. Lâm Mễ Lạc nghiêng đầu nhìn gã, Trịnh Tử Hạo thấy ngay nỗi hoang mang và sợ hãi trong đôi mắt đen láy của cậu, “Là bác sĩ và bệnh nhân mà.”
“Ồ.” Lâm Mễ Lạc bật cười rồi lại im.
Trịnh Tử Hạo để ý thấy má trái của
cậu có lúm đồng tiền. Chả mấy khi được thấy, gã muốn chọt thử một cái ghê, nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã chọt lúm đồng tiền của người ta thì vô duyên quá. Khổ nỗi cứ thấy cái lúm là gã lại ngứa tay!
Lâm Mễ Lạc thỉnh thoảng cũng ngó sang Trịnh Tử Hạo đang lái xe. Thi thoảng, Trịnh Tử Hạo cũng nhìn cậu, làm Lâm Mễ Lạc đỏ mặt quay đi. Gã thấy Tăm Bông chắc là cần làm quen hơn một chút. Có thể cậu chỉ hoạt bát trên mạng mà thôi, còn ngoài đời tiếp xúc thật thì rất rụt rè.
Thế rồi Trịnh Tử Hạo nhanh chóng phát hiện ra mình đoán sai. Xe vào đến hàng nước ép là mồm miệng Tăm Bông đã bắt đầu tía lia rồi.
“Em tên thật là gì?” Trịnh Tử Hạo hỏi cậu.
Lâm Mễ Lạc cắn ống hút nước dưa hấu, “Em tên là Lâm Mễ Lạc.”
Lâm Mễ Lạc. Trịnh Tử Hạo nhẩm khẽ, ra chiều ngẫm ngợi, “Tên hay quá.”
“Anh đừng ghẹo em, từ bé em đã bị đặt biệt danh rồi.”
“Thế tụi nó gọi em là gì? Bé gạo à? Hay bé kê? Hay là bé nhạc?”
“Anh giỏi thế, đoán đúng hết trơn!” Lâm Mễ Lạc tròn mắt ngạc nhiên, “Làm sao mà anh đoán được hết vậy?”
“Thì suy ra từ nghĩa đen thôi.” Trịnh Tử Hạo không hiểu như thế thì có gì mà giỏi, dễ đoán bỏ xừ. Thấy Lâm Mễ Lạc sốc quá, gã bèn bảo, “Tên nào thì cũng hay cả, nghe vui tai lắm.”
“Còn anh thì sao? Anh tên là gì?”
Nụ cười của Trịnh Tử Hạo cứng đờ, gã bắt đầu hoảng. Không phải gã chưa nói xạo bao giờ, nhưng việc này hoàn toàn khác với những việc trước đây. Gã nên bảo mình là Trịnh Kỳ hay nói tên thật đây? Nói thật, nếu mượn tên Trịnh Kỳ, gã sẽ khó chịu lắm mỗi lần Lâm Mễ Lạc gọi mình.
“Trịnh Tử Hạo.”
Lâm Mễ Lạc nhoẻn cười tươi rói, khoe răng khểnh và má lúm đồng tiền, “Anh Tử Hạo.”
Chiếc răng khểnh của Lâm Mễ Lạc khiến Trịnh Tử Hạo vui vẻ lắm. Quả nhiên nói tên thật là lựa chọn đúng đắn, nghe khác bọt hẳn, “Người ta hay bảo ai có răng khểnh là xấu tính lắm nhé, có đúng không nào?”
“Đâu! Người ta nói linh tinh đấy, em hiền khô mà.” Lâm Mễ Lạc vội vàng giải thích.
Lần này thì Trịnh Tử Hạo không nhịn được nữa, thò tay chọt một cái, sờ cũng thích phết chứ bộ! À không. Phải thế mới đúng, cuối cùng cũng được chọt vào lúm đồng tiền rồi.
Lâm Mễ Lạc sững người, ôm cái má mới bị Trịnh Tử Hạo sờ vào, mặt đỏ bừng.
“Dính bọt nước dưa hấu.” Trịnh Tử Hạo lấy giấy lau sạch ngón trỏ, y như thể nó dính bọt dưa hấu thật.
“Dạ.” Lâm Mễ Lạc xoắn xuýt ghê nơi, có nên nói cho anh ấy biết mình là gay không? Nhưng mới gặp đã tự dưng nói thế, có khi người ta chạy mất dép ấy chứ. “Bình thường anh Tử Hạo có bận không ạ?”
“Cũng tàm tạm.”
“Thế chắc chẳng có thời gian đi hẹn hò với bạn gái nhỉ?” Lâm Mễ Lạc cắn ống hút, không nhìn gã.
“Bây giờ á? Hồi trước học đại học anh có yêu một chị, sau này tốt nghiệp thì chia tay. Bây giờ anh đang độc thân.”
“Có hẳn một chị cơ đấy?”
Trịnh Tử Hạo cúi người lại gần, giọng rủ rỉ, “Thế em hẹn hò với nhiều người lắm rồi hay sao?”
“Đâu nào!”
“Thế là chưa yêu ai chứ gì?”
“Anh Tử Hạo!” Lâm Mễ Lạc cẩn thận nhìn quanh quất, may mà không có ai. Lớn đùng thế này mà chưa có mảnh tình nào vắt vai, người ta biết sẽ coi là lập dị mất.
Như thể phát hiện ra một bí mật nhỏ, Trịnh Tử Hạo vui vẻ hết sức, “Dào ôi chưa chi đã hốt, kiểu này là tiêu chuẩn của em cao quá chứ gì.” Cậu nhóc sáng sủa, hoạt bát như thế, ngoại hình lại không tồi, chắc hẳn phải sát gái lắm.
“Mình đổi đề tài đi anh, nói chuyện Bột đại đại tí nào!”
“Em muốn nói gì về anh ta?” Trịnh Tử Hạo rào đón sẵn.
Lâm Mễ Lạc nghiêm túc chống cằm, “Em cảm thấy dạo này tâm trạng anh ấy rất tệ.”
Chính thế, tâm trạng tồi lắm! “Sao em biết?”
Như thể hạ quyết tâm ghê gớm lắm, Lâm Mễ Lạc nhoài người về phía trước, ngoắc ngoắc gã. Trịnh Tử Hạo ghé lại gần, cậu mới nói, “Dạo này Bột đại đại viết hơi phá hình tượng.”
Hơi phá hình tượng! Cậu ta bảo truyện của mình hơi phá hình tượng á!
“Phá hình tượng chỗ nào?”
“Anh không thấy tự dưng mấy hôm trước Lục Thiến bỗng ‘men’ kinh khủng à, cứ như tiêm testosterone ấy. Xong anh đọc chương hôm qua lần nữa mà xem, lại bé bỏng đáng yêu như cũ. Chẹp~”
“Chứng tỏ tính cách nhân vật dễ thay đổi. Hơn nữa khi tâm trạng thay đổi thì cách cư xử và tính tình cũng đổi theo chứ.”
Lâm Mễ Lạc ra vẻ trầm ngâm suy ngẫm một hồi, “Em thấy, chắc là bà dì của Lục Thiến đến thăm rồi.”
Đậu…
Trịnh Tử Hạo hít sâu, nhấp ngụm nước ép để kiềm chế.
“Nhưng mà kể cả anh ấy có quẳng hình tượng đến Tây Ban Nha thì em vẫn thích anh ấy lắm!”
“Hả?”
Ặc, “Truyện của anh ấy.”