Không phải Tăm Bông Trắng!
Không phải Tăm Bông Trắng!
Ngạc nhiên chưa!
Trịnh Tử Hạo thấy hơi khó thở. Gã di chuột xuống… Không phải bình luận thứ hai, không phải bình luận thứ ba, không phải bình luận thứ tư. Gã đang thầm tính, kể cả khi bình luận của Tăm Bông là thứ năm, thứ sáu hay thứ bảy, gã cũng xóa bằng hết mấy bình luận trước để Tăm Bông lên đầu. Ai ý kiến ý cò gã mặc kệ, nếu bị hỏi thật thì bảo web xóa là được.
Kết quả, gã soát hơn bốn mươi phản hồi vẫn không thấy tăm hơi Tăm Bông Trắng.
Não bộ gã xoay mòng mòng, cái người này làm gì thế hở? Tại sao không bình luận? Hay là đi chơi? Hay là có hẹn? Hay bận tò te tú tí với bạn trai… e hèm, chống chỉ định thiếu nhi. Tăm Bông trong tiềm thức của gã là một cô gái, bởi gã viết ngôn tình, đàn ông con trai ai lại đi đọc thể loại này. Nhưng bất kể là nam hay nữ, nếu đã thường xuyên giật tem mà hôm nay không làm thì kiểu gì cũng là lỗi của cô ta. Gã xoa cằm, thấy tụt hết cả hứng, bèn đứng dậy xuống bếp châm điếu thuốc. Rít mấy hơi, gã ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn thắc mắc cái người kia đi đâu để rồi không xuất hiện. Thậm chí gã còn tự hỏi liệu người ta có đau ốm hay gặp tai nạn giao thông không!
Gã đỡ trán, không được liên tưởng kiểu ấy, khác quái gì nguyền rủa người ta đâu. Thế nhưng gã vẫn cứ miên man suy nghĩ về nguyên nhân bỗng dưng người kia không giựt tem. Gã ngậm thuốc lá hít thở sâu, cố gắng điểm qua những việc khác để rời sự chú ý nhưng không mấy hiệu quả.
Dụi tắt thuốc, gã nhấc cặp giò dài ngoẵng lên nhà chầu chực tiếp, nhưng Tăm Bông Trắng vẫn mất hút.
Trịnh Tử Hạo mất ngủ, mất ngủ thực sự. Nằm trên giường, gã chỉ ước mình có thể chui tọt vào máy tính mà túm cổ Tăm Bông Trắng ra.
Hay mình tạo một con clone tên là “Tăm Bông Trắng_” đi nhỉ? Thêm một dấu shift trừ thôi mà, quan trọng gì đâu, có thể coi nó như cô ta.
Chậc, không được, những một cái shift trừ cơ đấy!
Bố khỉ!
Đã 12 giờ 15. Trịnh Tử Hạo nện thùm thụp lên gối, “Tao mà biết mày là ai thì mày xanh cỏ rồi con ạ.”
Tóm lại đêm đó, Bột đại thần dỗi vl.
Mà Lâm Mễ Lạc ở nhà bị bố mẹ cắt mạng cũng dỗi vl.
“Mẹ! Mẹ bật mạng cho con với, con chỉ xin năm phút thôi! Không, chỉ đúng một phút thôi!” Lâm Mễ Lạc giơ ngón trỏ lên, “Đúng một phút thôi! Không thì mẹ trả di động cho con được không?”
“Mẹ cảnh cáo con, ôn bài hẳn hoi cho mẹ. Con mà thi trượt thì máy tính lẫn di động mẹ vứt hết, đại thần đại thèo mẹ cũng cho ra sọt rác!” Mẹ Lâm Mễ Lạc cũng xỉa ngón trỏ lên, chẳng qua cậu con trai thì chĩa lên giời, mà bà mẹ thì trỏ trước mặt.
“Mẹ! Con thề, con thề con không trượt đâu mà. Con đảm bảo.” Lâm Mễ Lạc giơ ba ngón tay lên thề thốt.
Mẹ Lâm Mễ Lạc xòe hẳn năm ngón tay, “Mày có tin mẹ cho mày ăn ‘múc’ ngay vào luôn không?”
Mắt Lâm Mễ Lạc đen láy hạt na, đôi hàng mi chớp chớp. Gương mặt cậu đã búng ra sữa thì chớ, đôi mắt đỏ ửng bây giờ cũng rơm rớm nước, càng khiến người ta muốn ấp vào lòng dỗ dành.
Nhưng mẹ Lâm Mễ Lạc là ai? Người ta là mẹ ruột hẳn hoi. Trên đời còn ai hiểu con bằng mẹ, “Thôi anh đừng lươn, liệu hồn chớ để mẹ cáu. Cái mặt anh chỉ lỡm được thầy cô châm chước cho là hết cỡ rồi. Thòi lòi răng hổ[1] thế kia mà đòi làm thỏ hả con!”
“Được rồi, được rồi, 12 giờ hơn rồi đấy, đi ngủ đi.” Bố Lâm Mễ Lạc góp lời khuyên can.
Răng hổ thì làm sao? Chẳng qua thay răng không suôn sẻ thôi mà! Lâm Mễ Lạc chẳng vui tẹo nào, “Đúng là ‘ông chủ gia đình’ có khác! Đứng nhìn mãi mới nói đỡ một câu.”
“Mễ Lạc, con cứ thi cho tốt đi, mấy ngày nữa lên mạng cũng giống thế thôi mà?”
“Giống đâu mà giống! Con muốn bình cơ, muốn giật tem cơ!”
“Mẹ thấy mày thèm hai cái bàn thì có!” Bàn vả.
Bố Lâm Mễ Lạc kéo mẹ Lâm Mễ Lạc ra một góc, “Mễ Lạc, con chờ mấy hôm nữa hẵng đọc có phải tích cóp được nhiều chương hơn không? Con cứ đọc từng chương một thì sốt ruột lắm, đang hồi hộp lại ngắt giữa chừng. Gom lại mà đọc con à.”
“Không được, con là fan não tàn của Bột đại đại, con muốn bình luận cơ!”
“Mẹ thấy não mày úng rồi con ơi, con trai con đứa mà đi đọc ngôn tình, đúng là hâm[2].” Mẹ Lâm Mễ Lạc lườm xéo cậu nhóc.
“Con hâm đấy, ai bảo con là gay! Với lại con có bệnh bẩm sinh hẳn hoi, đâu phải mẹ không biết!” Lâm Mễ Lạc la lên.
Mẹ Lâm Mễ Lạc chịu chết không đáp lại được. Cô đâu biết trước con mình đẻ ra có thể bị bệnh đó, bèn đổi đề tài, “Cong thì đọc mấy truyện ‘chính trực’ một tí cũng được mà, kiểu như, ờm, bố nó bảo ban con nên đọc cái gì đi kìa?”
Bố Lâm nghĩ một hồi, “Sinh tồn nơi hoang dã?”
Lâm Mễ Lạc thở dài thườn thượt, đóng sầm cửa phòng lại. Không có tem, không có tem! Thể nào Bột đại đại sẽ thất vọng lắm cho mà xem.
Nhưng chẳng mấy chốc, Lâm Mễ Lạc không nghĩ vậy nữa. Người ta là đại thần hẳn hoi, không bình luận thì thôi. Suy cho cùng, trước giờ Bột đại có trả lời bình luận bao giờ đâu.
Tinh thần uể oải quá đỗi, nhưng để sớm giành lại quyền lên mạng, cậu siết nắm tay, mai đi thi phải cố gắng lên!
Bột đại đại, anh phải chờ em đấy nhớ!
Cuộc chờ đợi đó kéo dài gần hai tuần, Trịnh Tử Hạo điên máu lắm rồi, cứ hễ ngồi viết là gõ muốn bong cái bàn phím ra. Cốc chén trong nhà vỡ mấy cái, thậm chí gã suýt dừng đăng truyện. Khổ nỗi, một quy luật đã bị phá bỏ rồi thì không thể để một quy luật khác trật ray theo được.
Mười mấy ngày mất ngủ liên tục, thần kinh của gã trở nên nhạy cảm hết sức. Trịnh Kỳ thấy vậy cũng lo sốt vó, “Chú thế này là suy nhược thần kinh đấy biết không?”
“Biết.”
“Đến phòng tư vấn điều
trị đi.”
“Không.”
“Thế thì ra đó ngủ một giấc, một buổi chiều là được.” Trịnh Kỳ vỗ vỗ vai gã, “Chú cần phải nghỉ ngơi.”
Trịnh Kỳ vỗ đến là khỏe, Trịnh Tử Hạo ngồi trên ghế, mắt thâm sì thâm sịt, mặt mũi bạc nhược chán chường, “Ông có đập tôi xỉu lăn lông lốc, tôi cũng cóc tin ông vác nổi cái xác thằng này đâu.”
“Ái chà chà, anh đâu có tồi thế chứ, anh là anh họ chú kia mà!” Trịnh Kỳ lấy điện thoại, “Anh hẹn bạn cùng lớp cho chú nè, chú đến chỗ nó thôi miên, đánh một giấc đi rồi lại về làm đại thần. Chú không vì mình thì cũng phải vì anh chứ. Bố mẹ chú đi vắng, nhỡ chú có mệnh hệ gì thì sức anh khiêng chú sao nổi? Bệnh viện cũng chẳng bói đâu ra cái băng-ca đủ dài cho chú!”
Trịnh Tử Hạo ngả lưng ra ghế và nhắm mắt lại. Đúng là gã cần một giấc ngủ ngon. Mở mắt ra, đập vào mắt gã đống bút bị cắm chẳng theo một hướng cố định nào trong lọ đựng bút, cần phải cắm lại, bệnh án cái xuôi cái ngược, đến giấy vụn trong sọt rác còn có tờ bị xoắn tờ bị xé. Chậc, đến phiền!
Dưới sức uy hiếp từ thân hình cao to lừng lững của Trịnh Tử Hạo, Trịnh Kỳ bèn xếp gọn hết những thứ đó, “Được không?”
“Thế tôi đi.” Coi như làm tí việc cho bản thân thanh thỏa.
“Ngoan quá.” Cuối cùng cũng lượn rồi! Trịnh Kỳ nhắn lễ tân mời bệnh nhân tiếp theo vào.
Cộc cộc.
“Vào đi.”
Một người đàn ông trong bộ đồ ngày thường đẩy cửa vào, một tay đút túi. Trên mặt anh ta sù sụ cặp kính râm đen to bản, nhưng Trịnh Tử Hạo vẫn nhận thấy anh chàng này ngon giai ra phết. Trịnh Kỳ khoát tay với gã, ra hiệu ‘chim cút’ khẩn trương.
Trịnh Tử Hạo thấy dáng vẻ người đàn ông này quen mắt lắm, bèn soi một lượt từ đầu đến chân. Phục trang của anh ta khá khiêm tốn nhưng không hề rẻ, chỉ có điều sắc mặt cứ ngượng ngùng kiểu gì ấy. Gã ngó Trịnh Kỳ, “Về đây.” Lại một cái mỏ cho gái nó đào*.
(*Chỗ này tác giả dùng 凯子被削,
mình không chắc về nghĩa lắm)“Bái bai.”
Lúc đi ngang qua người đàn ông kia, gã có cảm giác tai anh ta đỏ nhừ. Nhớ Trịnh Kỳ kể có người bị anh kiểm tra đến nỗi súng ống cướp cò, chẳng nhẽ là tay này? Nhưng dù sao cũng chẳng can hệ đến gã, giờ gã chỉ muốn tếch qua phòng tư vấn của bạn ông anh mà đánh một giấc thần tiên thôi.
“Thả lỏng nhé, đừng căng thẳng.” Lý Lê rót cho Trịnh Tử Hạo cốc nước, “Uống xíu nước trước đi.”
Uống nước xong, gã đặt cốc vào chính giữa tấm lót trên bàn. “Tôi không căng thẳng đâu.” Trịnh Tử Hạo nằm ngả lên chiếc ghế mềm rộng rãi của phòng điều trị. Gã không hề hồi hộp, chỉ hơi bồn chồn.
Cửa sổ trong phòng đã hạ rèm, ánh đèn màu vàng quất dìu dịu ấm áp. Gã phủ trên người một tấm chăn mỏng, trong phòng có tiếng ‘tích tắc’ rất nhỏ, phải lắng tai mới nghe được. “Cậu có nghe thấy không? Cứ xuôi theo âm thanh nhé, đây là tiếng tiết tấu có quy luật, hãy cẩn thận lắng nghe.”
Trịnh Tử Hạo chăm chú lắng nghe, những âm thanh lọt vào tai ngày một rõ.
“Cậu hãy lắng tai nghe nào… có phải âm thanh càng lúc càng rõ không… mắt hơi mỏi rồi này… mí mắt nặng quá… nặng trĩu…”
“….”
“Mắt trĩu xuống không mở ra được… thì hãy nhắm mắt lại… Đúng rồi… chính thế đó… Toàn thân dần dần thả lỏng nào… càng lúc càng thấy mệt nhoài… Đầu tiên là răng… rồi đến cánh tay… chân… nhịp thở… Cậu đang từ từ chìm vào giấc ngủ… Thoải mái lắm đúng không… dần dần thả lỏng nữa nào… cậu bắt đầu thấy bồng bềnh… hãy ngủ thật say… ngủ thật êm.”
“Khò… khò…”
Lý Lê đợt một chút rồi nhìn đồng hồ đeo tay, 13 giờ 30 phút, tuyệt, tuyệt hảo.
Trịnh Tử Hạo thấy lâu lắm rồi mình không ngủ ngon đến vậy. Gã ngủ tít thò lò chẳng hề mộng mị, tỉnh lại thì thấy cả người khoan khoái.
“Dậy rồi đó hả.” Lý Lê cầm sách, mỉm cười, “Ngủ thế nào?”
“Ngon lắm.” Trịnh Tử Hạo chờ đến lúc tỉnh táo hẳn rồi mới ngồi dậy, “Tôi ngủ bao lâu thế?”
“Bây giờ là 5 giờ, cậu ngủ gần bốn tiếng.”
Không thể tin nổi. Trịnh Tử Hạo nhìn Lý Lê bằng ánh mắt phức tạp. Trước kia anh vẫn cảm thấy thôi miên là trò bịp bợm, nhưng bây giờ chính bản thân anh đã trải nghiệm nó, cảm giác thật khó tả. “Ông anh ‘bá’ thật đấy.”
“Bá làm sao bằng anh họ cậu.”
Biết anh ta ám chỉ điều gì, Trịnh Tử Hạo cười một tiếng, tuột chăn rồi đi giày vào, “Cảm ơn anh nhiều lắm, phiền anh cả buổi chiều.”
“Có gì đâu, dù sao cũng phải trả tiền mà.”
“Cứ tính cho Trịnh Kỳ nhé.” Trịnh Tử Hạo thảnh thơi cất bước với tâm trạng tươi vui phơi phới.
Lý Lê chờ Trịnh Tử Hạo về mới gọi điện cho Trịnh Kỳ, “Em họ ông vừa về rồi đấy.”
“Ăn thua không?”
“Khỉ. Tôi chơi cho nửa viên thuốc ngủ, không ăn thua thế nào được? Ngủ tít cả chiều!” Lý Lê cười ranh mãnh, “Thuốc ngoại đấy, không hề có tác dụng phụ.”
“Thế ông sang đây đi tôi kiểm tra hộ cho này.”
Đậu má!