Trời đã chuyển vào cuối thu, muôn hoa đều héo tàn, từ trong đám cây rậm bên hồ Lạc Nhạn, một cánh tay gầy yếu tái nhợt vương ra.
Lục Khai Hoàn bị cánh tay kia túm lấy rất chặt, rút như thế nào cũng không rút ra, cuối cùng bị kéo vào trong hồ, nước hồ lạnh căm tràn vào trong khoang mũi hắn, hắn vội vã ngẩng đầu, lại nhìn thấy một gương mặt bị nước ngâm cho phù phũng
"Lục Khai Hoàn, ta hận ngươi, ta muốn những ngày còn lại ngươi sống trong đau khổ, sống ở nơi tận cùng thống khổ, nếm trải những cay độc mà ta đã trải qua"
Thanh âm băng lãnh, như một con rắn độc trơn trượt chạy dọc trên người hắn, Lục Khai Hoàn tưởng bắt được tay người kia, nhưng cái gì cũng không có
"Mạnh Sênh!!!"
Lục Khai Hoàn sợ hãi bật dậy trên giường, hắn mở mịt nhìn cảnh ngoài cửa sổ, xác nhận tất cả đều là ác mộng, nhưng đáy lòng hắn vẫn còn nỗi sợ hãi kia
Mạnh Sênh nghe tiếng động liền tiếng vào, trong tay bưng chậu nước ấm cho Lục Khai Hoàn rửa mặt, khi thấy gương mặt của hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra một tầng, vì vậy y nhanh tay thả đồ vật trong tay xuống, đi tới nhẹ giọng an ủi hắn
"Điện hạ, người làm sao vậy? gặp ác mộng?"
Nào biết Lục Khai Hoàn như phát điên, từ trên giường nhảy xuống, ôm chặt lấy y, chặt đến nỗi, cơ hồ muốn đem y tiến nhập vào trong thể xác của hắn.
hai tay của Lục Khai Hoàn còn run rẩy, nhưng hắn vẫn kiên quyết ôm lấy, giống như chỉ cần hắn hơi lỏng tay, y sẽ một lần nữa biến mất
"Điện hạ...."
"Đừng nói chuyện...." Lục Khai Hoàn cúi đầu vùi vào hõm vai của Mạnh Sênh "Để ta ôm ngươi một chút, cứ như vậy, là tốt rồi"
Mạnh Sênh bị hắn ôm đến không thở nỗi, nhưng y cũng không đẩy hắn ra, chỉ là lẳng lặng chờ đợi – yêu cầu của Lục Khai Hoàn, từ trước đến giờ y đều không khước từ
Lục Khai Hoàn tham lam hấp thu nhiệt độ của Mạnh Sênh, độ ấm này khiến hắn đã chờ rất nhiều năm, hắn run rẩy mở miệng
"Mạnh Sênh, ngươi vẫn ở bên cạnh ta, thật tốt....!những điều này, giống như, giống như ta trộm được"
"Tại sao điện hạ lại nói lời này? Chỉ cần điện hạ không đuổi nô tài đi, nô tài vẫn sẽ luôn hầu hạ bên cạnh người"
"Ta không cần ngươi ở bên hầu hạ ta, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể bình an sống trăm tuổi....!không bệnh không tai...."
Lục Khai Hoàn nhớ đến, đời trước Mạnh Sênh trầm mình xuống hồ chỉ mới 28 tuổi, lòng hắn từng trận co giật, khiến hắn đau đến khó hô hấp
Mạnh Sênh khẽ cau mày, không hiểu sao y cảm thấy ngày hôm nay Lục Khai Hoàn có chút khác thường, nhưng cụ thể là ở chỗ nào, y lại không nói được, chẳng qua y cảm thấy, chỉ trong một đêm, Lục Khai Hoàn đã trưởng thành lên rất nhiều, tình cảm của hắn đối với y vô cùng nồng đậm
Loại tình cảm đột nhiên xuất hiện này khiến cho y choáng ngợt, giống như một cái bao, bao trùm lấy y, khiến y cảm thấy không thở nổi
Nỗi lòng của Lục Khai Hoàn dần trở nên bình tĩnh, hắn hơi buông lỏng vòng tay, thấp giọng nói
"Là ta thất thố"
Mạnh Sênh lấy khăn thấm nước, sau đó vắt khô đưa cho Lục Khai Hoàn "Hôm nay là ngày tiễn năm cũ, điện hạ mau đứng lên, nô tài còn muốn cùng cung nhân khác đi quét dọn cung điện"
"Nhanh như vậy đã là 23 tháng chạp? ngày trôi qua cũng thật nhanh" Lục Khai Hoàn rửa mặt, ở một ngăn hộc tủ lấy ra một cái bọc nhỏ đưa cho Mạnh Sênh
"Cái này cho ngươi"
"Đây....?"
Lục Khai Hoàn thúc giục y "Ngươi mở ra sẽ biết"
Mạnh Sênh mở cái bọc kia ra, bên trong là những khối kẹo dính dính nhỏ bằng nửa cái bàn tay, Mạnh Sênh cầm đến ngửi, một mùi thơm ngọt ngào truyền đến, bên ngoài còn dính đậu phộng cùng hạt vừng, tất cả quyện lại một mùi thơm ngát
"Đây là kẹo mạch nha, chế biến từ hạt kê vàng cùng mạch nha, lúc sắp kết thúc năm cũ, người lớn ở dân gian đều mua cho trẻ con ăn, trong cung không có món ăn vặt dân gian như vậy, cái này là ta đặc biệt sai người ra cung mua về"
"Ai là trẻ con chứ...." Mạnh Sênh chu chu miệng, có chút ngại ngùng, sau