Ngày tết vừa qua, trong lòng Lục Khai Hoàn cũng không cảm thấy thoải mái, vấn đề Đột Quyết vẫn luôn là tảng đá lớn, đè nặn trong lòng hắn, ngày quyết định ai là chất tử đi đến Đột Quyết càng ngày càng gần, mà hắn chỉ còn không tới 1 tháng để chuẩn bị
Nếu như lần này làm không tốt, thì hắn cùng Mạnh Sênh tiếp tục nếm vị đắng, cho nên, Lục Khai Hoàn thầm hạ quyết tâm, chỉ được thành công, không thể thất bại
Những ngày vừa qua, hắn vẫn luôn ngầm tính toán, làm sao có thể tránh được kiếp nạn này, so với thái tử cùng nhị hoàng tử, hắn có ưu thế hơn, khi biết trước những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai
Bên trong điện của hắn vẫn có những gian tế, ngày ngày nhìn chằm chằm hắn, truyền tin ra bên ngoài, Lục Khai Hoàn không rõ, là người của thái tử hay là nhị hoàng tử, hay tất cả đều có....!Tuy hắn khó chịu, nhưng hiện tại, hắn chỉ là một tam hoàng tử không được sủng ái, căn cơ còn chưa vững, không thể đối chọi trực tiếp với hai vị kia, hơn nữa hắn vẫn chưa thực hiện nghi lễ cập quan, chỉ có thể ở lại trong điện được phân, không thể tùy ý hành động.
Ở trong hoàng cung này, mọi chuyện đều phải hành động cẩn thận, mới không để cho người khác nắm được nhược điểm
Vì vậy, Lục Khai Hoàn rất buồn bực nằm trên giường, cả ngày rên rỉ không thoải mái
Ngày ấy, vừa lúc Mạnh Sênh trực đêm, Lục Khai Hoàn gọi y vào phòng trong, kéo y nằm lên giường, ghé vào tai y nhỏ giọng giao phó, sau một lúc, kéo lấy bàn tay Mạnh Sênh, viết 3 chữ phía trên, nhỏ giọng hỏi
"Hiểu chưa?"
Mạnh Sênh là người biết chữ, không chỉ vậy, nét chữ của y vô cùng thanh tú, những thứ này, đời trước Mạnh Sênh đã từng nói qua với hắn khi hai người đang ở Đột Quyết, đây đều do phụ thân y dạy vào trước năm 8 tuổi, phụ thân y là tiên sinh, nghe nói là lão tú tài, nhưng hắn cũng chỉ biết có vậy, những sự tình trước khi y vào cung, hắn cũng không biết rõ ràng lắm, mà lúc trước, y cũng không thích kể lại quá khứ trước khi vào cung của mình, hắn cũng không tiện hỏi
Mạnh Sênh gật đầu, Lục Khai Hoàn cố ý đá một cước vào Mạnh Sênh, khiến y ngã xuống giường, va vào chậu rửa mặt, gây ra tiếng động không nhỏ, nhanh chóng đưa cho y một mật hàm, sau đó lớn tiếng trách mắng
"Cẩu nô tài! Ngươi làm việc cái kiểu gì?! Tay chân vụng về, còn không làm tốt, ta sẽ điều kẻ khác đến thay ngươi!"
"Nô tài biết sai, nô tài biết sai...."
Lục Khai Hoàn cho Mạnh Sênh một ánh mắt, ánh mắt ấy chứa đầy tín nhiệm, hắn hít một hơi, hét lên
"Cút! Khụ khụ khụ! Ngày ngày đều bị đám cẩu nô tài các ngươi chọc tức, khụ khụ, tức đến giảm thọ! Đổi người! khụ khụ khụ...."
Mạnh Sênh cúi người lui ra, đem mật hàm cất vào trong tay áo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh
Hôm sau, Mạnh Sênh nói với một tiểu thái giám đổi lượt hầu hạ chủ tử với y, vì hôm nay y phải ra ngoài cung, đến Ngọc Trà lâu, mua cho chủ tử vài bình trà ngon, vì tam hoàng tử bị bệnh, miệng có chút đắng, muốn ăn bánh Ngũ Phúc Tô ở Ngọc Trà lâu, còn bánh của tiểu trù phòng trong điện thì tam hoàng tử lại không muốn ăn.
Tiểu thái giám kia nghe vậy cũng không làm y khó xử, rất thoải mái trao đổi với Mạnh Sênh
Mạnh Sênh đi một đường về phía Tây, kế tiếp rẽ vào một con hẻm, qua một con phố, cuối cùng cũng đến Ngọc Trà lâu.
Ngọc Trà lâu nổi danh ở Thượng Kinh này, không chỉ vì những món bánh, điểm tâm ngon, mà còn vì ở chỗ này có một người vô cùng đặc biệt
Hắn tên là Hồng Ngũ, là người gốc Thượng Kinh, còn được biết đến cái tên là Bao Đả Thính* chỉ cần ngươi chịu chi, thì không có tin tức gì mà hắn không nghe được, cũng như không có người nào mà hắn không thể tìm thấy.
Quy củ của hắn chính là, thù lao cực kỳ cao, không nhận ngân lượng, chỉ nhận ngân phiếu khi giao dịch.
Hồng Ngũ thích nhất là ăn bánh và uống trà ở Ngọc Trà lâu, cả ngày hắn đều ngâm mình trong Ngọc Trà lâu, ăn bánh, uống trà, xem kinh kịch, theo thời gian, Ngọc Trà lâu cũng đã trở thành nơi chốn riêng của hắn, nếu có người tìm hắn, cứ đến Ngọc Trà lâu là sẽ gặp.
Lần xuất cung này của Mạnh Sênh, chính là vì muốn tìm người này
(Bao Đả Thính: là từ để gọi người biết dò la tin tức, nắm rõ thông tin về người và vật trong 1 khoảng không gian nhất định)
Tìm Hồng Ngũ không khó, hắn luôn ngồi ở phía tây bắc trên tầng 2, cả người nằm dựa vào chiếc ghế đan tre xem kịch, Mạnh Sênh tiến đến ngồi bên cạnh hắn, Hồng Ngũ vô cùng lười biếng, chỉ khẽ liếc mắt nhìn y
"Vị tiểu ca đây là muốn giao dịch?"
"Thiếu gia kêu ta đến đây gặp ngươi, đây là tấm lòng của thiếu gia"
Mạnh Sênh rút ngân phiếu từ trong mật