Ngày hôm nay thượng triều đặc biệt dài, thời tiết hôm nay cũng không tính là lạnh, ánh nắng chiếu khắp cung, đem tuyết đọng trên mặt đất đánh tan.
Mạnh Sênh lấy thân phận thái giám tùy thân của Lục Khai Hoàn mà theo hầu hắn, trước khi vào triều, Lục Khai Hoàn đã khoát thêm áo được làm từ lông ngân hồ cho Mạnh Sênh, bởi vậy, đứng ngoài chờ hồi lâu, Mạnh Sênh cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy có người ra, y cũng lờ mờ đoán được trong triều đã xảy ra chuyện gì....!Nhưng y chỉ là một nô tài, không thể đến gần chính điện, điều duy nhất y có thể làm, chỉ có thể là chờ đợi.
Trong lòng y càng lo lắng, như kiến bò trên chảo, hai hàng lông mày cũng đã nhíu thành một đường
Ngay lúc Mạnh Sênh còn đang nghĩ đông nghĩ tây, cửa của chính điện đột nhiên mở ra, các vị đại thần lần lượt nối đuôi đi ra, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nặng nề.
Tuy Mạnh Sênh đang khom người, nhưng y vẫn cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Lục Khai Hoàn.
Lục Khai Hoàn bước đi rất nhanh, thân ảnh hắn vô cùng cao, dáng người rắn chắc, mạnh mẽ, vô cùng nổi bật trong các bị quan lại.
Mạnh Sênh sau khi nhìn thấy hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, y vội vã chạy đến gần hắn, sau đó yên lặng đi theo phía sau hắn
Sau khi hai người đi được một đoạn đường, cách xa chính điện, thấy bên cạnh không có người ngoài, Lục Khai Hoàn mới xoay người lại, vươn tay ôm lấy Mạnh Sênh vào lòng "Đợi lâu như vậy, có lạnh hay không?"
"Không lạnh" Mạnh Sênh nhẹ nhàng cười "Nhưng mà, đúng là lâu thật"
Lục Khai Hoàn dùng ngón trỏ vuốt nhẹ lên sóng mũi của Mạnh Sênh, trên gương mặt tràn đầy sự ôn nhu "Không nói nữa, đi về thôi"
Da Mạnh Sênh rất trắng, khóe mắt sóng mũi đều bị đông đến lạnh, nhưng lại mịn màng như sữa bò, cả người Mạnh Sênh trông rất giống thỏ con mềm mại
Vì muốn trở về nhanh hơn, cả một đoạn đường hai người cũng không nói chuyện, chỉ đẩy nhanh bước chân
Chân của Mạnh Sênh vừa mới bước vào được ngưỡng cửa, y đã bị Lục Khai Hoàn xoay người áp chế lên cửa, tay hắn ôm chặt eo y không buông.
Đầu Lục Khai Hoàn tựa lên vai Mạnh Sênh, ngữ điệu của hắn không đè nén vui sướng
"Sênh nhi, chúng ta không cần phải đi Đột Quyết rồi"
Trước là thân hình ấm áp của Lục Khai Hoàn, sau là lớp áo lông cừu mềm mại, Mạnh Sênh bị sự ấp ám vây chặt chẽ, tựa như một đôi uyên ương quyến luyến không buông.
Trong phòng có đốt than, lửa trong chậu than kêu tí tách, hun nóng không khí trong phòng.
Mạnh Sênh mặc y phục rất dày, trên trán y cũng đã đổ ra lấm tấm mồ hôi, nhưng y cảm nhận được sự vui sướng của Lục Khai Hoàn, trong khoảnh khắc này y không nỡ đẩy Lục Khai Hoàn ra, y muốn được chia sẻ niềm vui với Lục Khai Hoàn
"Có thật không?"
"Thật, đương nhiên là thật! rốt cuộc ta cũng đã thắng một ván, thái tử đã bị phế, phụ hoàng đem hắn làm chất tử đầy đi Đột Quyết!" Lục Khai Hoàn ngẩng đầu lên, đôi mắt vô cùng sáng, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Sênh, giữa đôi môi như lộ ra một lời than thở "Sao ta có thể cam lòng dẫn ngươi đi chịu khổ được".
Ngôn Tình Sủng
Lục Khai Hoàn đã từng nghĩ, nếu ván cược lần này không thắng, hắn vẫn bị đưa đi Đột Quyết, vậy thì hắn nhất định không mang theo Mạnh Sênh, hắn sẽ tự mình lặng lẽ rời đi
"Ta vẫn luôn biết, điện hạ nhất định có thể làm được"
"Chờ qua tết nguyên tiêu, chúng ta sẽ chuyển về phủ mới sống" Lục Khai Hoàn hơi thả Mạnh Sênh ra, giúp y cởi ra lớp áo khoác dày "Cuối cùng cũng có thể xả hơi một chút"
Tuy rằng Lục Khai Hoàn nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu được, đây chưa phải là lúc thả lỏng – khi hắn đã ngồi vững trên ngôi vị, đó mới là lúc hắn thả lỏng tâm tình
Chớp mắt một cái mà đã đến tết nguyên tiêu, trong cung đều được trang trí bởi đen màu, Lục Khai Hoàn đến ty phòng lấy một cái đèn lồng hình con thỏ, mang về cho Mạnh Sênh chơi.
Đồ vật ở trong cung đều vô cùng tinh xảo, khác xa so với ngoài cung.
Toàn thân thỏ đều dùng lưu ly mài thành, đôi mắt thì được khảm hồng ngọc, nhìn vô cùng ngây thơ, trông rất sống động
Mạnh Sênh hỏi "Tại sao lại đưa cho ta cái này?"
"Không có gì, chỉ là trong lòng vui vui, nghĩ đến ngươi, nên mới đem về cho ngươi" Đôi mắt cười của Lục Khai Hoàn hơi cong "Chỉ là trên đường mang về cho ngươi, ta có chút hối hận, con thỏ này nhìn qua thì giống ngươi, nhưng nhìn kỹ thì có chỗ nào bằng ngươi"
Lời thổ lộ bộc bạch này khiến cho Mạnh Sênh không tài nào chịu nổi
Theo thói quen, Mạnh Sênh khẽ đảo mắt nhìn xuống đất, lông mi dài khẽ rũ, yên lặng đưa tay nhận lấy thỏ con, trong phòng có đốt than sưởi, không biết gò má y đỏ là do quá nóng, hay là do thẹn thùng đây?
"Vốn dĩ ta định đêm nguyên tiêu đưa ngươi xuất cung nhìn phủ đệ mới một lát, nhưng phụ hoàng lại ra lệnh muốn làm yến tiệc, cho nên..." Trên mặt Lục Khai Hoàn hiện lên vẻ áy náy, hắn đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Mạnh Sênh "Khi chúng ta đã ra khỏi cung, ta hứa sẽ đưa ngươi đi dạo phố phường chơi cho đã"
"Ngày sau còn dài"
Mạnh Sênh cùng Lục Khai Hoàn nhìn nhau nở nụ cười
Đúng, ngày sau còn dài
- ------------------------------------------------------------------
Sau buổi yến tiệc, Lục Khai Hoàn sai người sắp xếp thức ăn trong buổi Nguyên Tiêu vào hộp, sau đó cầm đi đến địa lao
Hắn móc 1 bao bạc từ trong ngực đưa cho cai ngục, trong địa lao