Ngày đó, Hà Như trò chuyện với Lục Khai Hoàn vô cùng vui vẻ, đến khi trời đã quá muộn mới lưu luyến trở về.
Từ khi Mạnh Sênh gặp Hà Như, y vẫn luôn tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ sát vách, không hề đi ra
Lục Khai Hoàn có đến chỗ của Mạnh Sênh, hắn đứng bên ngoài cánh cửa khóa trái, nhìn vào trong phòng không hề có đốt đèn, chỉ một mảnh đen ngòm, nhìn lâu phảng phất như thấy được bóng hình ai ngồi bất động trên ghế
Hắn suy nghĩ một lát, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng gõ
“Sênh nhi, đã ngủ chưa?”
Bên trong không hề có tiếng trả lời
Lục Khai Hoàn hơi xoa các ngón tay, đợi trong phút chốc rồi nói
“Mạnh Sênh, nếu như chưa ngủ, có thể ra đây cùng ta nói chuyện? đem hết những nghi vấn trong lòng ngươi nói với ta, cái gì ta cũng đều nói cho ngươi biết, tuyệt đối không gạt ngươi”
Tính tình Mạnh Sênh từ trước đến nay vẫn không thay đổi, đều là người hiểu chuyện đến khiến người ta đau lòng, điều y am hiểu nhất, chính là đem tất cả mọi chuyện nuốt ngược vào trong….
Khổ sở, oan uất, đều không hề oán than
Gió đêm từ từ thổi, ánh trăng sáng vằng vặc, đáp lại sự chờ đợi của hắn cũng chỉ có những tiếng côn trùng trên mái hiên.
Lục Khai Hoàn đứng vuốt ve cánh cửa hồi lâu, nhưng rốt cuộc hắn cũng nhẹ nhàng rời đi
Hắn không biết, đêm đó, có người khó khăn chợp mắt, nhưng lại có người mộng một giấc mộng uyên ương
- ---------------------------------------------------------------------
Hà Như hẹn hắn hai lần, rốt cuộc, hắn vẫn đáp ứng đi cưỡi ngựa cùng nàng ta.
Mấy ngày nay, Mạnh Sênh vẫn biểu hiện như bình thường, rất bình tĩnh.
Lục Khai Hoàn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đem Mạnh Sênh đi cùng hắn đến mã tràng
Tuổi của Hà Như hiện tại, vẫn là thiên chi kiều nữ, cuộc đời từ trước đến giờ vô cùng thuận buồm xuôi gió, căn bản không biết đến hai chữ mất mát viết như thế nào, càng đừng nói đến sẽ có tâm tình buồn thương.
Tiểu nha đầu làm việc hấp tấp, sau khi chào hỏi Lục Khai Hoàn xong, liền dắt đến cho hắn con ngựa lông đen nhưng ở chân thì lại trắng, còn chính bản thân nàng ta tự lên một con ngựa khác, toàn thân trắng như tuyết, sau khi lên ngựa, nàng ta nghiêng đầu cười trêu chọc
“Việc lên ngựa như thế nào, chắc công tử không cần ta chỉ dạy đúng không?”
Lục Khai Hoàn cũng bị nàng chọc cho bật cười “Tốt xấu gì thì ta cũng là một hoàng tử, cô nương cho rằng các buổi học cưỡi ngựa bắn cung ta đều ngủ gật hết sao?”
Dứt lời, hắn nắm chặt dây cương, dứt khoát xoay người lên ngựa, tư thế vô cùng tiêu sái
Mạnh Sênh không có đi vào sâu trong mã tràng, y đứng ở ngoài rào chắn xa xa, đứng dưới ánh mặt trời gay gắt mà nhìn hai thân ảnh đang chơi đùa đằng kia.
Y nhìn thấy hôm nay Hà Như mặt y phục bó chặt cho cưỡi ngựa, mái tóc đen dài tùy ý cài trâm, có vài sợi không nghe lời thì buông xuống, ôm sát gò má, trong tay thì cầm chặt roi da được đặc chế, toàn thân đều tỏa ra ánh hào quang của sức sống, càng như vậy, y càng cảm thấy được bản thân mình có bao nhiêu xấu xí cùng đáng ghét
Y rũ mắt, lẳng lặng nhìn hai tay mình, cánh tay nhỏ gầy, vì quá dùng sức nắm chặt rào chắn mà hiện lên gân xanh, làm cho làn da lồi lõm vô cùng khó coi
Đây chính là đố kỵ sao?
- ---------------- thực sự là xấu xí đến không chịu nổi
Mạnh Sênh hoảng hốt dựa vào rào chắn, ánh nắng chói chang của mặt trời làm cho trước mắt y thoáng tối sầm, lúc này không khí tựa hồ trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết, khiến cho việc thở thôi cũng đã vô cùng khó khăn, mỗi một ngụm khí, đều khiến cho trái tim của y đau đến chịu không nổi
Cần gì phải như vậy….
y tự nhủ
Mạnh Sênh nhắm hai mắt, che đi hình ảnh chói lóa đằng trước, khẽ thở dài, vô lực lẩm bẩm
“Số mệnh có lúc có khúc….”
Bên tai y lại truyền đến tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ, giữa ngày trời tháng 7, nhưng y lại cảm giác có dòng nước lạnh buổi đổ từ trên xuống, khiến cho cả người rét run
Nhân duyên tại mệnh, hà tất cưỡng cầu
- ---------------------------------------
Lục Khai Hoàn mơ mơ hồ hồ mà bị Hà Như ‘dạy cưỡi ngựa’ cả một buổi chiều, nhưng hắn cũng thoáng ngạc nhiên, không ngờ Hà Như lại là con người thú vị đến như vậy… Gia An đế đối với hoàng hậu chỉ có ký ức, so với hiện tại đều quá khác biệt, hắn nhớ đến nữ nhân hung hăng càn quấy, đối với hắn quanh năm lạnh như băng, thậm chí lúc lên giường cũng vô cùng càn quấy, buông lời châm chọc, khiêu khích, từng lời sắc như dao, khiến cho hắn vô cùng phiền chán, cuối cùng ngay cả điện của hoàng hậu cũng không bước vào
Nhưng sau buổi trưa hôm nay, đối với Hà Như, hắn như có cái nhìn hoàn toàn mới, đồng thời còn không khỏi trầm tư, nếu như vừa lúc bắt đầu, Hà Như là một nữ tử thẳng thắn như vậy, đến cuối cùng biến thành nữ nhân lạnh lùng kia, suy cho cùng cũng là tại hắn….
đời này không thể làm phu thê bất hòa, vậy làm một đôi huynh muội, như vậy cũng rất tốt
Nô tài Hà gia đến truyền lời, thúc giục Hà Như quay về, vậy nên Hà Như đành theo nô tỳ của mình về phủ.
Lục Khai Hoàn đem ngựa cất lại trong mã tràng, ở xung quanh tìm hồi lâu, mới thấy được Mạnh Sênh đang nằm dưới gốc cây ngủ say
Hắn khẽ nở nụ cười, cởi áo khoác bọc lấy Mạnh Sênh, sau đó ôm lên quay về phủ
Từ ngày đó trở đi,