Tia nắng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên mặt của Phương Ngọc Sinh, nhưng Phương Ngọc Sinh vẫn ngủ rất sâu, lồng ngực dưới chăn ấm theo từng nhịp hô hấp mà nhịp nhàng lên xuống
Ảnh Lục đứng bên giường nhìn hồi lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt.
Hắn không có tên, chỉ là một người nửa sống nửa chết, được vớt lên từ dòng sông, rồi được chủ nhân tùy tiện đặt một con số
Ảnh Lục nhẹ nhàng thở dài, nhẹ bước đến bên Phương Ngọc Sinh
"Ngọc Sinh?"
Phương Ngọc Sinh vốn là tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất Phương gia, tuy hiện tại đang thất thế, nhưng y vẫn giữ được một vài tính tình khi còn làm thiếu gia, ví như – khi rời giường, y thường rất tức giận
Mộng đẹp bị quấy nhiễu, đôi lông mày của Phương Ngọc Sinh nhíu chặt, y mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc vẫn là một mãnh hỗn độn, cơ hồ hoàn toàn theo bản năng, vươn tay đánh cái người gọi mình dậy
"Làm cái gì!"
Từ trước đến nay, Phương Ngọc Sinh lấy tư thế dịu dàng nho nhã để tiếp đãi người ngoài, còn tính tình khó chịu, làm nũng như hiện tại, rất hiếm thấy
"Có việc cần nói" Ảnh Lục xoa má vừa bị y đánh, Phương Ngọc Sinh không có võ, lại cũng chẳng có nội lực, lòng bàn tay lại vô cùng mềm, đối với ảnh vệ quanh năm liếm máu trên lưỡi dao mà sống để nói, thì cái tát này không khác gì vuốt ve cho lắm "Là chuyện của nhị hoàng tử...!chuyện này rất quan trọng với tam điện hạ, thời gian ta ở chỗ này không thể lâu, nên chỉ có thể nói với ngươi"
Thanh âm của Ảnh Lục khô khốc, nghe như tiếng đá mài với nhau, thứ thuốc độc kia khiến mỗi khi hắn nói đều chịu nhiều đau đớn, thế nhưng, mỗi lần nói chuyện với Phương Ngọc Sinh, hắn luôn cố gắng đè nhẹ ngữ khí được tính là ôn nhu, an ủi ấu đệ đang làm nũng
Phương Ngọc Sinh nghe đến ba chữ nhị hoàng tử, nhất thời cũng thanh tỉnh hơn nhiều, y vuốt lại tóc rối, sau hất ra sau lưng, ngồi dậy, tiện tay cầm đại một áo ngoài khoát lên vai
"Chuyện gì?"
"Vào lúc săn bắn mùa thu, nhị hoàng tử muốn làm một chuyện, lấy lại sự sủng ái từ bệ hạ"
"Ngươi có biết đó là chuyện gì không?"
"Biết, việc này hắn giao cho ta chủ trì" Ảnh Lục đứng thẳng tắp, như bóng đen của buổi đêm vẫn chưa tan biến "Hắn muốn vào buổi săn bắn, phái một đám tử sĩ ám sát bệ hạ, sau đó đúng lúc hắn đuổi đến, cứu bệ hạ"
Trong lòng của Phương Ngọc Sinh kinh sợ không thôi, nắm chặt bàn tay, qua hồi lâu mới nặng nề mắng
"Kẻ này điên rồi sao! Lại dám dùng biện pháp hồ đồ như vậy, hắn không sợ những người kia khi bị bắt lại tra khảo sẽ khai ra hắn?"
"Đúng là có vấn đề này, nhưng hắn cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó.
Hắn lệnh cho ta lấy thân phận giả đi giao dịch mướn sát thủ, cứ cho là mọi chuyện bại lộ, vậy cũng chỉ tra ra thân phận giả của ta mà thôi.
Hơn nữa, Lục Viễn Đạt cũng đã tra ra thân thích của đám tử sĩ kia để uy hiếp.
ở trong miệng của tử sĩ cũng đã gắn chất độc trong răng, sau khi diễn xong màn này, lúc bị bắt, tất cả bọn chúng sẽ đồng loạt cắn thuốc độc tự sát...!tâm tư của hắn rất kín đáo, đối với chuyện này, hắn cũng đã chuẩn bị hết tất cả đường lui"
Phương Ngọc Sinh ngồi xuống bàn trà, cầm chén trà hồi lâu, sau đó đem trà đêm qua ở trong chén uống sạch, ánh mắt dâng lên vài phần tàn nhẫn
"Nếu là như vậy, ta chắc chắn sẽ không để hắn thực hiện được" Phương Ngọc Sinh cúi đầu, mái tóc dài tán loạn, che đi biểu tình trên mặt y "Việc này ta đã biết, ngươi đi đi"
Ảnh Lục gật đầu, lấy ra một lọ sứ, đặt trên bàn "Cho ngươi"
Phương Ngọc Sinh nhíu mày "Đây là cái gì?"
"Mứt lê" Trên mặt của hắn không có biểu cảm gì, nhưng đôi tai đã đỏ bừng "Lần trước ta nghe thấy ngươi ho rất nhiều, vậy nên liền đi mua...."
"Sau này đừng mua gì cho ta, ta không muốn ăn đồ của ngươi" Phương Ngọc Sinh không hề e dè "Ta sợ ngươi hạ độc"
Thân hình Ảnh Lục cứng đờ, cuối cùng, thanh âm khô khốc cũng khó khăn nói thành chữ "....!Được"
Cửa sổ mở toang, Ảnh Lục nhẹ nhàng nhảy, chỉ một lát, thân ảnh đã biến mất ở đường chân trời
Phương Ngọc Sinh cầm lọ mứt lê, cầm trong lòng bàn tay rất lâu, cuối cùng, y cũng không thể nào nhẫn tâm đem vứt đi
- --------------------------------------------------
Lục Khai Hoàn bắn đi mũi tên cuối cùng, mũi tên này như mang ngàn lực, chẻ đôi mũi tên đang ở vị trí hồng tâm trên bia ngắm, thay thế vị trí trước đó.
Từ lúc chuyển đến Khác vương phủ sống, mỗi buổi sáng hắn đều đứng luyện bắn tên, lúc này, thân thể của hắn cường tráng, không có nhiều chuyện quấn thân, chăm chỉ luyện võ.
Hắn hiểu rõ, băng dày ba thước không chỉ ngày một ngày hai, vậy nên nếu hắn muốn võ công càng ngày càng tốt, thì phải không ngừng rèn luyện.
gà vừa gáy, hắn sẽ đứng trong sân luyện kiếm, bắn tên.
Mười mũi tên của ngày hôm nay đã bắn xong, Lục Khai Hoàn vô cùng hài lòng nhìn thành quả mình đạt