Năm Nguyên Thái thứ 28, mùa thu
Cuộc săn bắn mùa thu được tổ chức mỗi năm một lần tại ngoại ô phía ngoài kinh thành theo đúng hạn tiếp tục tiến hành
Lục Khai Hoàn mặc một thân y phục màu lam, thắt lưng buộc chặt, gấu quần để vào bên trong giày vải ống cao, toàn thân toát lên vẻ khỏe khoắn của thiếu niên, phong thái hiên ngang - thiếu niên anh tuấn ngời ngời.
Hắn dấu trong tay áo một thanh chủy thủ, đi đến gương đồng soi một hồi, cũng đã hơn chục năm hắn không nhìn lại dáng vẻ của bản thân.
Nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn phản chiếu trong gương đồng, hắn khẽ cười nhẹ, thầm than
"Không nghĩ đến khi trẻ ta lại tuấn tú như vậy...."
Mạnh Sênh cầm bao tay bằng da trâu đi đến, y giúp Lục Khai Hoàn đeo vào tay, sau giúp hắn chỉnh lại ống quần nhăn phía dưới, cuối cùng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nắm chặt tay Lục Khai Hoàn, dặn dò
"Mọi việc phải cẩn thận...."
Lục Khai Hoàn nhướng mày nở nụ cười, vươn tay kéo Mạnh Sênh lại gần, cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng nõn của y, ôn nhu nói "Yên tâm, ta sẽ bình an trở về"
Mạnh Sênh gật đầu, nhìn theo Lục Khai Hoàn cầm cung tên rời đi, y khẽ sờ lên mí mắt đang giật, lặng lẽ thở dài
Lúc Lục Khai Hoàn cưỡi ngựa đến bãi săn, Lục Viễn Đạt đang ở một bên cho ngựa ăn cỏ lại còn nói chuyện với người hầu thân cận bên cạnh, con ngựa kia Lục Khai Hoàn cũng nhận ra, đó chính là giống Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử (Bạch Mã), ngựa tiến cống từ Nam Cương, cực kỳ quý hiếm, chỉ có 2 con.
Một con thì ban cho Lục Viễn Đạt, một con thì vẫn đang được nuôi trong cung, nhưng vì chăm sóc không được chu đáo mà nó đã sinh bệnh rồi chết.
Bởi vậy, con ngựa mà Lục Viễn Đạt nuôi chính là con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử độc nhất tại Đại Thiên quốc, việc chăm sóc ngựa, hắn đều tự mình làm, tình cảm đối với con ngựa này cũng rất sâu
Hôm nay Lục Viễn Đạt mặc một bộ y phục màu xanh sẫm, kỳ thực gương mặt của hắn cũng được tính là tuấn tú, tuy nhiên khi có Lục Khai Hoàn đứng cạnh, khoảng cách thật sự rất xa.
Lục Viễn Đạt vừa mới cưới vương phi, vậy nên các thiếu nữ con nhà quyền quý đều đổ dồn ánh mắt đến Lục Khai Hoàn vẫn đang chưa có hôn phối, hơn nữa còn khe khẽ bàn luận
"Hoàng huynh" Lục Khai Hoàn chắp tay chào Lục Viễn Đạt "Có phải thần đệ đến chậm"
Lục Viễn Đạt chỉ liếc mắt nhìn hắn, sau đó vung tay nhảy lên lưng ngựa "Vẫn chưa được xem là đến muộn, ngươi đi đến bên kia, chỗ phụ hoàng đi"
"Được" Lục Khai Hoàn cũng xoay người nhảy lên ngựa "Trong năm nay thần đệ luôn ra sức học công phu, cưỡi ngựa, bắn cung, vẫn luôn muốn cùng hoàng huynh so tài cao thấp, hi vọng rằng hoàng huynh đừng để thua thần đệ"
"Nói thì cũng nên biết chút khiêm tốn, hươu chết vẫn không biết rơi vào tay của ai đâu"
Dứt lời, cả hai đều hướng về bãi săn mà chạy, hoàng đế nhìn hai người con trai, trong lòng khó tránh khỏi có cảm thấy kiêu ngạo, vỗ vỗ tay
"Bắt đầu đi! Năm nay huynh đệ các ngươi phải nên cố gắng ra sức, đem về vinh quang cho trẫm....!trẫm nhớ năm ngoái, người đứng thứ nhất chính là đứa trẻ nhà Tạ gia kia"
Lục Viễn Đạt cùng Lục Khai Hoàn chắp tay khom lưng "Cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng"
Theo hiệu lệnh từ hoàng đế, các thị vệ tay cầm gậy vàng đập chiên, các thị vệ tay cầm khèn cũng bắt đầu thổi, tất cả đại biểu cho cuộc thi săn bắn mùa thu bắt đầu, từng con ngựa trắng cũng theo đó mà chạy tản ra tứ phía
Ngày hôm qua, Lục Khai Hoàn đã nắm được thời gian hành động của nhóm Ảnh Lục, hắn nhìn phương hướng của mặt trời, đoán chừng còn một canh giờ nữa, vậy nên hắn đeo cung tên trên lưng, chạy ra hướng Tây, nhưng trên thực tế, hắn vẫn đang quanh quẩn phụ cận gần khu vực của hoàng đế
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lang Vũ Hoa cũng cưỡi ngựa chạy đến, hắn là một quan văn, ngồi trên lưng ngựa lại càng cảm thấy có chút hư nhược
Gió lớn thổi đến, tóc của Lang Vũ Hoa cũng bị thổi lên cao, hắn ở phía xa liếc nhìn Lục Khai Hoàn, nhưng không nói lời nào, ghìm dây cương đổi hướng chạy về phía đông
Dù Lục Khai Hoàn sống rất nhiều năm, gặp rất nhiều người, nhưng hắn vẫn bị ánh mắt vừa rồi của Lang Vũ Hoa chấn kinh, đó chính là ánh mắt quyết tuyệt, lao đầu vào chỗ chết, biết rõ không thể làm nhưng vẫn muốn dồn hết sức lực
Lục Khai Hoàn mím môi, nhất thời ngây người, nhưng đột nhiên bên trong lại vang lên nhiều tiếng động kỳ quái, hắn tĩnh tâm lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng đao kiếm chạm nhau, hắn nhanh chóng gọi thị vệ mang thêm nhiều người đến, còn hắn thì một mình lao nhanh vào trong.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi chuyện lại phát sinh sớm hơn nửa canh giờ so với dự tính?
Hoàng đế được một đám thị vệ bảo hộ quanh người, nhưng không hề đông, chỉ có khoảng 30 người, trên đất cũng nằm ngổn ngang xác của thị vệ, máu từ cổ bọn họ tuôn ra không ngừng, tựa hồ có thể chảy thành sông
"Hộ giá! Hộ giá!" trên mặt hoàng đế không thể che dấu vẻ kinh hoàng "Người đâu hết rồi, mau đến hộ giá!"
Tuy những tử sĩ này không nhiều, chỉ có khoảng 20 người, nhưng mỗi kẻ trong đó đều có võ công cao cường, lấy 1 địch 100, đám tử sĩ chỉ dùng 1 chiêu cắt đứt yếu hầu của bọn thị vệ, từng người từng người ngã xuống, bọn chúng cũng dần đến gần hoàng đế hơn
Kẻ dẫn đầu đám thích khách đó, tay cầm đao, cười lạnh, cao giọng nói "Cẩu hoàng đế, ngày chết của ngươi đã đến"
Trên trán hoàng đế đổ mồ hôi không ngừng, tuy ông ta cố gắng để bản thân trấn tĩnh, nhưng giọng nói mang theo chút run rẩy đã bán đứng tâm trạng lúc này của lão "Các ngươi là người phương nào? Dám ở trước mặt trẫm ăn nói ngông cuồng"
"Ngươi là tên hôn quân, dám trảm diệt toàn gia của tiên sinh chúng ta, khi ngươi không phân rõ trắng đen, oan uổng cho tiên sinh, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay?!"
Ánh sáng lạnh từ mũi kiếm hắt lên đôi mắt lạnh lẽo của thích khách, như tu la đến từ luyện ngục, một kiếm cắt đứt yết hầu của 3 tên thị vệ, còn chưa đợi