Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
Trong tiệc cưới, một đôi tân nhân vừa mới trao đổi nhẫn cưới, dưới sự chúc phúc nhiệt liệt và tiếng hoan hô đang theo thứ tự kính rượu khách ở từng bàn.
Lúc đi ngang qua một bàn tiệc, động tác bưng rượu của chú rể vô cớ khựng lại, ánh mắt dính trên thân một người.
Đó là một thanh niên có bề ngoài tuấn tú văn nhã, thân mặc một bộ tây trang thích hợp tinh tế, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất vừa thanh nhã vừa tự nhiên, phong độ nhẹ nhàng, khiến người ta không thể rời mắt.
Người này đang mỉm cười, nhìn về phía chú rể đang ở phía xa xa nâng ly, rồi sau đó dứt khoát uống một hơi cạn sạch.
Chú rể: "..."
"Ông xã?"
Cô dâu nắm lấy cánh tay anh, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"... Không, không có gì!"
Chú rể nói: "Chúng ta đi qua bên kia trước đi."
Anh dịu dàng dẫn vợ đi về phía bên kia, ở phía sau bọn họ, thanh niên thu hồi tầm mắt, buông ly rượu đã hết xuống.
Anh ta nhìn nhìn thời gian, đứng dậy, một mình rời khỏi khách sạn đang chìm trong ồn ào náo nhiệt.
Tí tách, tí tách.
Tháng ba đúng là tháng nhiều nưa, Sở Minh chống ô, đứng trên bậc thềm khách sạn nhìn mưa như sâu thành từng chuỗi châu ngọc rơi xuống.
Một chiếc xe hơi màu đen, phá tan màn mưa mà đến, vững vàng ngừng lại trước khách sạn.
Sở Minh khom lưng ngồi vào ghế sau của xe, nơi đó đã sớm có một người đàn ông với sắc mặt lãnh đạm đang chờ, người này đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
"Đã về rồi?"
Anh không mở mắt, tiếng nói trầm thấp từ tính, lộ ra áp lực khiến không khí khẽ run, giọng điệu lãnh đạm như nước, không nghe ra được cảm xúc gì trong đó.
Sở Minh "ừm" một tiếng, hàng mi vừa nhỏ vừa dài hơi rũ xuống, tầm mắt cậu dừng lại trên tay người đàn ông.
Giữa ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng có một chiếc nhẫn màu trắng bạc, kiểu dáng hoàn toàn không giống với nhẫn mà Sở Minh đang đeo, bởi vì đó không phải là nhẫn kết hôn của bọn họ.
Ai ai cũng nói Sở Minh gả cho Bạch Dật là vì quyền thế của Bạch gia, mà Bạch Dật lại có một "ánh trăng sáng" quen biết khi học cao trung (cấp ba), yêu thương nhau nhiều năm, bởi vì có sự xuất hiện của Sở Minh nên mới chia tay.
Sở Minh thật sự rất đồng ý với cách nói này, nếu Bạch Dật không yêu ánh trăng sáng kia, cũng sẽ không mãi đeo chiếc nhẫn này.
Nhẫn mà ánh trăng sáng đưa anh.
"Đưa tôi về đến nhà là được, cảm ơn."
Ngày hôm qua không nghỉ ngơi cho tốt, Sở Minh khẽ thở dài, ngửa đầu xoa xoa ấn đường.
Cậu dựa lưng vào lưng ghế nghỉ ngơi một lát, mãi đến khi xe ngừng lại trước cửa nhà mới mở mắt ra, bung dù xuống xe.
Nước mưa chảy dọc theo mặt dù thành những sâu châu rơi xuống, Sở Minh dường như nhớ đến việc gì, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, tối nay anh có rảnh không?"
Bạch Dật nghe vậy cũng không chút để ý mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quý giá lạnh như băng trên cổ tay anh, nói: "Có một cuộc họp."
Sở Minh cười cười, không nói thêm gì, xoay người bước vào bên trong màn mưa như vải được dệt kia.
Xe hơi màu đen, người đàn ông cách cửa sổ xe nhìn chăm chú Sở Minh đã đi xa, mãi đến sau khi thân ảnh rắn rỏi của thanh niên biến mất sau cửa lớn của biệt thự, anh mới bình tĩnh thu tầm mắt lại.
"Về công ty."
---
Biệt thự quạnh quẽ không có hơi người, Sở Minh tùy ý bỏ chiếc ô đã ướt đẫm vào giá dù đặt trong huyền quan[1], vừa sửa sang lại ống tay áo vừa bước nhanh về phòng.
[1] 玄关 (huyền quan): một thuật ngữ dùng trong phong thủy, chỉ khoảng không gian ngăn cách giữa cửa nhà và phòng khách
Cậu tắm rửa đơn giản một cái, dùng nước ấm cọ rửa một thân ướt hơi nước đến sạch sẽ. Sở Minh thở phào một hơi, vừa xoa tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Di động trên đầu giường vừa vặn vang lên, trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc, mà cậu còn vừa mới gặp mặt người kia.
Bọt nước chảy xuống dọc theo sợi tóc ướt át, bắn lên màn hình một chút bọt nước nho nhỏ. Sở Minh tùy ý lau đi vệt nước kia, cầm di động lên.
Điện thoại kết nối, cậu mang theo ý cười trêu chọc, nói: "Ngày đại hỉ, không ở bên cô dâu mới nhiều hơn sao?"
"..."
Đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây, rồi sau đó thấp giọng nói: "A Minh, xin lỗi, tôi không biết bọn họ cũng gửi thiệp mời cho em, tôi..."
Sở Minh một tay cầm điện thoại, tay kia dựa vào đầu giường.
"Anh đúng là nên xin lỗi, nhưng không phải với tôi, mà là với vợ anh."
Cậu nói: "Hôm nay là hôn lễ của anh, còn phải nhắc nhở một chút, chúng ta đã chia tay được ba, bốn năm rồi."
Ngụ ý của cậu chính là, người ta đã sớm quên cả tám trăm năm rồi, lấy đâu ra mà lắm nỗi nhớ nhung tình cũ như vậy. Người bên kia cũng nghe hiểu được, vội la lên: "Nhưng mà, rõ ràng em là người đầu tiên rời đi ---"
"À, ngại ghê."
Sở Minh nói: "Đó là vì đã đến giờ tôi hẹn Bạch Dật."
"..."
Bên kia không hé môi.
Sở Minh: "Không còn lời gì để nói? Không còn gì vậy tôi cúp trước."
"Đợ đã--- em biết đấy, tôi và cô ấy chỉ là liên hôn thương mại, căn bản là không có tình yêu."
Anh ta nói: "A Minh, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc trước chúng ta ---"
"Dừng, dừng lại."
Sở Minh đơn giản làm cái động tác tay: "Đầu tiên, tôi không biết, cũng không cần phải biết. Tiếp theo, Đường Tống, đừng quên anh đã là người trưởng thành. Nếu anh đã cưới cô ấy, thì phải lấy ra được chút trách nhiệm làm đàn ông, cô ấy là vợ anh, không phải là những người khác."
Cậu không để cho người bên kia gấp gáp muốn nói gì đã tặng thêm một câu: "Một câu cuối cùng, tôi muốn cúp điện thoại."
Đường Tống vốn định tranh luận tiếp, nghe xong câu này cũng chỉ đành nuốt ngược lại, tạm dừng vài giây, dường như đang suy xét xem cuối cùng nên nói cái gì.
Ánh mắt Sở Minh đảo không mục đích trong phòng, bỗng nhiên dừng ở một chỗ. Cậu bắt đầu đi về phía bên kia.
Một bên khác của giường đôi, Sở Minh kéo tủ đầu giường ra, lấy một chiếc túi bằng giấy đã được niêm phong kín từ trong chỗ sâu nhất của ngăn tủ.
Đúng lúc này, Đường Tống ở đầu dây bên kia mở miệng.
"A Minh, nhiều năm như vậy rồi, hắn... đối xử với em tốt không?"
Sở Minh đang nghiêng đầu, dùng bả vai kẹp di động, chuyên tâm mở túi giấy bị phong kín. Bất chợt nghe được lời này, đầu tiên là cậu sửng sốt, sau đó là bật cười thành tiếng.
"Quả nhiên là vẫn muốn hỏi vấn đề này."
Cậu nói: "Thế nào, các anh đều cảm thấy tôi trôi qua những ngày rất thảm sao?"
Đường Tống: "Chỉ cần Bạch Dật có một chút quý trọng đối với em thôi, cũng sẽ không---"
Sở Minh lại cắt ngang lời anh ta lần nữa.
"Cảm ơn đã quan tâm, không cần anh nhọc lòng."
Cậu thản nhiên nói: "Cứ như vậy đi, mau đến chỗ cô dâu mới của anh đi, nha, tạm biệt."
Nói xong, Sở Minh ngắt hẳn cuộc gọi, ném điện thoại sang một bên.
Một xấp tài liệu rơi ra từ trong chiếc túi bị phong kín, đây là một bản hợp đồng, là hợp đồng hôn nhân mà Sở Minh kí với Bạch Dật vào một ngày trước hôn lễ.
Sở Minh lật xem bản hợp đồng này, cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi cậu kí nó, nhớ rõ biểu cảm khi vị hôn phu của cậu ném bản hợp đồng này xuống trước mặt cậu: khinh thường, hờ hững, cao cao tại thượng --- dường như không có mấy thay đổi so với hiện tại.
Giữa bọn họ vốn dĩ không có cái gọi là tình yêu để mà nhắc đến.