Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
Hai người trên hành lang bên kia vẫn còn quấn quýt lấy nhau, Sở Minh nhìn thẳng phía trước đi lướt qua họ, bị một người trong đó xoay người nắm lấy cổ tay cậu.
"Tôi cho rằng cậu sẽ có phản ứng lớn hơn," Quý Trạch vẫn duy trì tư thế dựa vào trong ngực của người đàn ông, chậm rãi nói: "Xem ra cậu đúng là không để tâm đến anh ấy."
Sở Minh nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt người đàn ông kia, hơi mỉm cười: "Anh có thể ấu trĩ hơn một chút nữa."
Quý Trạch nhếch môi: "Có một số thời điểm phải dùng chút thủ đoạn mới có thể đạt được thứ mình muốn --- ví dụ như anh ấy."
Sở Minh: "Ồ, vậy chúc anh thuận lợi."
Cậu gạt tay Quý Trạch ra, đi về phía bên kia hành lang.
Người đàn ông bên cạnh Quý Trạch cũng không phải Bạch Dật, chỉ là có thân hình tương đối giống anh, cho nên ban nãy mới khiến cậu nhận nhầm người.
Không biết có phải là ảo giác của Sở Minh hay không, trong lúc đi đến phòng bao cậu vẫn luôn cảm thấy có một cặp mắt nóng bỏng đang dõi theo cậu, nhưng khi cậu quay đầu lại thì chỉ thấy Quý Trạch đang tùy ý nói chuyện với người đàn ông kia.
Sở Minh không tiếp tục để ý đến bên đó nữa, cậu đẩy cửa phòng bao của Bạch Dật ra, âm thanh ồn ào và mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, khiến cậu nhíu mày lui về sau một bước.
Mà cùng với sự xuất hiện của cậu, người người trong phòng bao cũng im lặng lại.
"... Đây là ai?"
"Đi nhầm phòng?"
"Quý Trạch đâu, sao cậu ta không đến nhỉ?"
"..."
Sở Minh ngó lơ rất nhiều ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, bình tĩnh quét mắt một vòng, cuối cùng cũng tìm được Bạch Dật.
Ang ngồi trên chiếc sô pha ở giữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Minh giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, tràn ngập dục vọng chiếm hữu như lẽ tự nhiên.
"Lại đây."
Sở Minh hờ hững đối diện với anh, vẫn không nhúc nhích.
"..."
Bạch Dật đặt ly rượu xuống bàn kêu "cạch"một tiếng nặng nề, đứng dậy, bước nhanh về phía cậu.
Trên đường cũng có người ra vẻ ngăn cản, Sở Minh nhận ra đó là bạn bè quen biết nhiều năm của Bạch Dật - Thẩm Diễn, anh ta nhỏ giọng gấp gáp nói với Bạch Dật câu gì đó, nhưng lại bị người đàn ông ngó lơ.
Khí thế sắc bén và mùi rượu lôi cuốn đến gần, Sở Minh còn chưa kịp dựa vào thần thái phán đoán xem anh có phải say rồi không thì đã bị người đàn ông túm lấy cánh tay, đè lên trên cửa.
Sở Minh: "Anh lại phát điên à?"
Bạch Dật không nói gì, cả người đầy mùi rượu muốn sấn đến người cậu, vùi đầu vào giữa cổ cậu, liếm liếm, xong còn cắn yết hầu cậu.
Sở Minh: "..."
Đừng nói những người bên trong phòng, ngay cả cậu cũng bị hành động đột ngột này của Bạch Dật làm cho ngây người một lát, sau vài giây mới phản ứng lại --- người này là say thật.
"Cút!"
Sở Minh đẩy thẳng người trên người mình ra, vuốt cổ áo bước nhanh ra bên ngoài.
Phía sau vang lên tiếng bước chân hữu lực dồn dập, Bạch Dật đuổi theo phía sau, say khướt mà ôm lấy cậu: "Đừng đi."
"Buông ra."
Sở Minh: "Tôi không phải đến đây làm trò với anh."
"Không phải làm trò," Bạch Dật nặng nề nói bên tai cậu: "Để cho bọn họ biết em là của tôi."
Thẩm Diễn đuổi theo tới vừa vặn nghe được câu này, lập tức sững sờ tại chỗ.
Sở Minh: "Ngại quá, trước nay đều không phải."
"Phải," Bạch Dật: "Gả cho tôi thì là của tôi, cả đời này đều vậy."
Anh lại mơ hồ nói câu gì đó, một bàn tay còn không chút kiêng dè đảo loạn trên người Sở Minh, điều này thực sự chọc giận Sở Minh, nhìn thấy lập tức sẽ bùng nổ, bên cạnh có một người chạy nhanh đến, không khỏi phân trần mà đè tay cậu lại: "Chị dâu đừng đừng đừng! Đừng nóng giận đừng nóng giận, đây không phải là do say sao? Nào nào nào, em giúp chị đưa người về!"
Sở Minh: "... Ai là chị dâu của anh."
Nói lời này chính là Thẩm Diễn, đầu óc anh ta xoay chuyển cực nhanh, mới nghe hai ba câu đã biết rõ quan hệ của hai người này, xua tay: "Bạch Dật là anh em, chị đương nhiên chính là chị dâu của em rồi!"
Anh ta rõ ràng là muốn lấy lòng Sở Minh, giúp cậu đỡ lấy một cánh tay của Bạch Dật, đưa người đi ra ngoài, rồi còn đưa người vào trong xe.
"Chị dâu đi đường cẩn thận, chờ ngày mai có thời gian em sẽ đến nhà thăm hỏi!"
Sở Minh: "Không cần!"
Thái độ của cậu không hề thân thiện, Thẩm Diễn cũng đã nhìn ra, đành cười ha ha rồi tự mình trở lại phòng bao bên kia.
Sở Minh thắt dây an toàn cẩn thận, còn chưa kịp đạp chân ga thì hơi thở của người đàn ông bên cạnh đã nặng nề ép sang.
Sở Minh: "Bạch Dật!"
Bạch Dật vô cùng mạnh mẽ mà ấn tay cậu lại, sau đó cúi người hôn xuống --- nhưng giây tiếp theo, người đàn ông kêu lên một tiếng, trên môi nhiều thêm một vệt máu.
Sở Minh đẩy người ra, lại túm lấy cổ áo rồi cho anh một cái tát, lạnh lùng nói: "Bây giờ tỉnh táo chưa?"
Bạch Dật: "..."
Anh đối diện với đôi mắt vô cùng tức giận của Sở Minh, không biết là đã tỉnh táo hay chưa, không nói một lời mà chống tay ngồi trở về ghế phụ lái.
Sở Minh đạp chân ga, mặt lạnh như băng lái xe lên đường.
Từng ngọn đèn bị xe chạy như bay ném lại phía sau, lúc lái qua một khúc cong, Bạch Dật đột nhiên nói: "Dừng xe."
Sở Minh đạp chân phanh thật mạnh, lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra tiếng vang nghe mà ê hết răng.
Bạch Dật xuống xe, không đóng cửa xe mà là cúi người nói: "Chờ tôi một chút."
Sở Minh không để ý đến anh.
Bạch Dật đi mất, một lát sau mới quay lại, còn xách theo một phần bánh kem được đóng gói rất đẹp và tinh xảo.
Anh mở hộp, đưa chiếc bánh kem nhỏ xinh tinh tế kia đến trước mặt Sở Minh: "Quà sinh nhật."
"..."
Bánh kem matcha tản ra hương thơm mê người, mi mắt Sở Minh giật giật, lạnh lùng nói: "Tôi ghét matcha."
Bạch Dật: "Em thích, em thích tôi làm."
Lúc nói lời này ánh mắt anh thật chuyên chú, ánh mắt sáng ngời --- thật không giống như người đã uống say.
Sở Minh nhét bánh kem vào trong hộp đựng lần nữa, cánh tay vươn qua người anh, "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại, tiếp tục khởi động xe lên đường.
Được nửa đường thì Bạch Dật bởi vì uống say mà mê man, Sở Minh kéo người vào trong phòng khách, ném lên sô pha, sau đó mặt không cảm xúc mà phủi tay, đi về phòng ngủ dành cho khách để nghỉ ngơi.
Cả đêm cậu không ngủ, mãi đến khi hừng đông mới dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại bị tiếng mở cửa đột ngột vang lên đánh thức.
Đại não vẫn còn chìm trong hỗn loạn, trong mê man Sở Minh