Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
"Giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, người đoạt giải là ---"
"Trịnh Luân của 《Phong hỏa》!"
Ánh đèn phóng lớn, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Giữa tiếng vỗ tay và nháy đèn flash, Trịnh Luân đứng dậy, trên mặt là nụ cười tự đắc như đã sớm nắm chắc thắng lợi.
Y Chí quay đầu nhìn về phía Sở Minh, đối phương đang mỉm cười vỗ tay, trên mặt không chút gợn sóng, không nhìn ra chút biểu tình mất mát nào.
Y Chí: "Đạo diễn Sở..."
"Nằm trong dự kiến." Sở Minh nói: "Chú ý màn ảnh."
Y Chí lập tức quay đầu, một mảnh đèn flash camera liên tục lóe lên, Trịnh Luân đã bước lên đài nhận thưởng, nhận lấy chiếc cúp lấp lánh ánh vàng từ trong tay khách mời trao giải.
Tiếp theo chính là một đoạn lời cảm ơn dài , tiếng vỗ tay lại vang lên, nhấc lên từng đợt sóng.
Lát sau nam chính xuất sắc nhất ngoài ý muốn lại không ngoài dự liệu rơi vào tay Y Chí, lần đầu tiên bước lên đài nhận thưởng, cậu ta lại không hề hiện nửa phần luống cuống, thân ảnh đứng dưới ánh đèn tụ lại vừa lóa mắt lại vừa bắt mắt, thật đúng là trời sinh để thuộc về sân khấu.
"Thật vinh hạnh khi có thể đứng ở đây... Về việc này, đầu tiên tôi muốn cảm ơn đạo diễn, Sở Minh."
Sau khi nói một đoạn lời cảm ơn ngắn, cậu ta nâng cúp, đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía Sở Minh ở xa xa: "Là anh ấy cho tôi cơ hội này, cũng là anh ấy giúp tôi có thể đứng ở nơi này --- cảm ơn anh, Sở Minh."
Cách biển người, Sở Minh trả lại cho cậu ta một nụ cười tươi.
Nam chính xuất sắc nhất đã định, nữ chính xuất sắc nhất rơi vào tay một vị nữ minh tinh thực lực, phim nhựa xuất sắc nhất lại lần nữa được một bộ phim điện ảnh của Bạch Thịnh đạt được. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng chụp hình, lễ trao giải kết thúc một cách hoàn mỹ.
Sau khi kết thúc Sở Minh lập tức nhận được điện thoại của Bách Thang, hai người hàn huyên một hồi, Bách Thang còn cố ý an ủi cậu lại bị cậu cười cười cho qua.
"Đúng rồi, tối nay em quay về hay là sáng mai?"
"Đêm nay em sẽ về."
Sở Minh đi ra khỏi hiện trường trao giải, trợ lý Uông Li đã sớm đợi ở bên cạnh một chiếc xe, một tay ôm một chiếc áo khoác, tay còn lại xách theo một chiếc bình giữ nhiệt.
"Được, đi đường cẩn thận."
Bách Thang nói: "Sau khi trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng quên ngày mai còn có một bữa tiệc quan trọng."
Sở Minh: "Vâng, em biết rồi."
Trò chuyện xong xuôi, Uông Li chạy chậm đến trước mặt cậu, đưa bình nước cho cậu.
"Đạo diễn Sở, vé máy bay đã mua xong, nửa giờ sau xuất phát."
Cô nói: "Chúng ta hẳn là có thể trở về trước mười một giờ, còn có thể ăn bữa khuya nữa đó!"
Sở Minh nói; "Được nha, bây giờ về thôi."
Cậu nhận lấy bình nước rồi uống một ngụm, bả vai lại đột nhiên nặng xuống.
Không biết Y Chí theo lại đây từ lúc nào đã nhận lấy áo khoác trong tay Uông Li rồi khoác lên vai Sở Minh, nói: "Đạo diễn Sở, chúng ta cùng nhau trở về."
Sở Minh: "Vé máy bay mua rồi hả?"
Y Chí: "Đã mua rồi, cùng chuyến bay với anh."
Trên thực tế không chỉ là cùng chuyến bay mà chỗ ngồi còn trùng hợp ở hai hàng trước sau. Vốn Uông Li ngồi ở bên cạnh Sở Minh, dưới sự yêu cầu của Y Chí đã đổi chỗ với cậu ta, ngồi bên cạnh người đại diễn của cậu ta.
Người đại diện mới Mạc Thường của Y Chí là một người phụ nữ làm nghề tiêu chuẩn, là một người giỏi giang nghiêm cẩn, trước đó đã từng dẫn dắt mấy nghệ sĩ nổi danh. Sở Minh từng có giao lưu với người này, biết cô ấy và công ty trước đây từng có mâu thuẫn, chỉ là không biết Bách Thang dùng cách gì để cô ấy hủy hợp đồng rồi đi ăn máng khác mà đến công ty của anh.
Mạc Thường trời sinh đã có khí chất lạnh lùng, Uông Li vốn hoạt bát bị cô ấy đè áp đến mức một đường an tĩnh như gà, nói cũng không dám nhiều lời một câu, chỉ có thể trông mong nhìn về phía Sở Minh và Y Chí đang câu được câu chăng mà nói chuyện ở hàng ghế trước.
"Về sau có tính toán gì không?"
"Có." Y Chí nói: "Nhận một bộ phim mới, còn có hai hoạt động tống nghệ, ba đại ngôn..."
Cậu ta một năm một mười tiết lộ đại khái hành trình của gần một tháng tới, khiến cho Mạc Thường ngồi ở phía sau trừng mắt nhìn chằm chằm mặt cậu ta, Sở Minh cũng dở khóc dở cười: "Ngừng, được rồi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Y Chí "à" một tiếng, ngậm miệng không nói.
Qua một lát, cậu ta lại nói: "Đạo diễn Sở gần đây có quay bộ phim mới không?"
"Không rõ lắm."
Sở Minh nói: "Tôi định nghỉ ngơi một khoảng thời gian, lúc trước còn định đi nơi khác du lịch, kết quả lại không thành."
Sau khi ông nội cậu qua đời, cậu ngoài quay phim vẫn là quay phim, cũng chưa gặp lại mấy người khác ngoài những người trong đoàn phim. Mạnh Du còn định mạnh mẽ xông đến dẫn cậu đi giải sầu đấy, đồng thời cũng bị cậu mạnh mẽ đuổi về.
Y Chí nói: "Tôi cũng vẫn luôn muốn đi ra ngoài ... nhưng mà không có tiền."
Mà hiện tại cậu ta có tiền lại không có thời gian để có thể đi chơi.
"Cậu muốn nổi tiếng, hiện tại đã đạt được một nửa." Sở Minh nói: "Còn một nửa, có thể sẽ phải trả giá càng nhiều hơn, phải xem cậu có kiên trì hay không đây."
Y Chí im lặng gật đầu, lại nói: "Lúc trước đạo diễn Sở cũng đi lên như vậy sao?"
"... Có lẽ vậy." Sở Minh cười nhạt một cái: "Nhưng cái tôi muốn không phải là trở nên nổi tiếng, mà là an cư lạc nghiệp."
Y Chí có chút nghi hoặc thoáng qua, nhìn về phía cậu, Sở Minh lại không nói thêm gì, mà là nghiêng đầu qua, im lặng nhìn ra bầu trời đen như mực bên ngoài cửa sổ.
Máy bay từ từ xoẹt qua chân trời, chậm rãi đáp xuống sân bay rộng lớn.
Khi bọn họ xuống máy bay là hơn mười một giờ, Y Chí tạm biệt Sở Minh, cùng Mạc Thường rời khỏi sân bay trước.
"Ôi không phải ngồi gần chị Mạc nữa rồi." Uông Li thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Đạo diễn Sở, anh không biết đâu, chị Mạc trông thật đáng sợ."
Sở Minh: "Cô ấy chỉ là có tính cách nghiêm túc, thật ra rất dễ ở chung."
"Cũng đúng, chỉ là hai người bọn em không được hợp cho lắm."
Uông Li lại nói: "Đúng rồi đạo diễn Sở, anh có đói bụng không, có cần mua đồ ăn cho anh không?"
"Không cần, anh đưa em về."
Sở Minh nói: "Bây giờ khuya rồi, một cô gái ở bên ngoài không an toàn."
Uông Li cười hì hì nói: "Không cần ạ, bạn trai em đền đón em rồi."
Sở Minh nghe vậy thì cười một cái: "Vậy à, vậy không quấy rầy hai đứa nữa."
Cậu từ biệt Uông Li, ra khỏi sân bay.
Tuy rằng bây giờ đã khá muộn nhưng bên ngoài sân bay vẫn có thể bắt được taxi. Lúc Sở Minh đi ra ngoài nhìn thoáng qua có thấy một chiếc xe thể thao cực đáng chú ý ngừng ở bên lề đường, mới đầu cậu còn không mấy để ý, vốn định đi qua, không ngờ khi cậu đến gần thì cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống.
"Đạo diễn Sở." Người ngồi trên ghế lái, một tay chống bên cửa cửa sổ xe, cong cong khóe môi cười với cậu: "Thật trùng hợp."
Sở Minh: "..."
Đó là Quý Trạch.
Phải nói là, lại là Quý Trạch.
"Sao lại là anh."
"Sao lại không thể là tôi."
Quý Trạch nâng cằm, cười tủm tỉm nói: "Đạo diễn Sở đi tham gia lễ trao giải, tôi đương nhiên cũng đi tham gia gameshow nha. Không ngờ vừa trở về đã gặp cậu ở chỗ này --- không chừng là lại bắt đầu một đoạn nghiệt duyên đấy."
"À, vậy bây giờ có thể kết thúc rồi."
Sở Minh nói xong lập tức muốn đi về phía trước, Quý Trạch thấy vậy đẩy cửa xe, kéo cổ tay cậu lại.
"Chạy đi đâu hả."
Cậu ta chậm rãi nói: "Đạo diễn Sở vẫn nên lên xe tôi đi, dù sao hot search ngày mai không chừng đều là chúng ta, thật tốt."
Sở Minh nghe xong lời này lập tức xoay người nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ở góc đường có một chiếc minibus đang kéo cửa xe, đèn xe sáng lên, mau chóng rời đi.
"...Người là anh tìm đến?"
""Tôi nào có rảnh như vậy.
Quý Trạch nhún vai nói: "Rõ ràng chính là không cẩn thận bị bọn họ phát hiện ra,