Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
Bánh kem socola tỏa ra mùi thơm thuần khiết, Sở Minh im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Bạch Dật cắt một miếng ra, đưa đến trước mặt cậu.
"Bánh kem."
"Không cần."
"Socola đen." Bạch Dật: "Hương vị em thích."
Sở Minh: "Bạch tổng, anh có chuyện gì à?"
Nếu nói thẳng ra anh qua đây chỉ là để đưa bánh kem, cậu nhất định sẽ không tin.
Bạch Dật nhìn cậu: "Sinh nhật vui vẻ."
Sở Minh: "..."
Sinh nhật cậu đã qua hơn nửa năm rồi.
Thanh niên không nói gì, cũng không nhận lấy miếng bánh kem kia. Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, mãi đến khi Bạch Dật từ bỏ trước.
Anh nói: "Trước kia... em rất thích trà xanh."
"Chưa từng." Sở Minh nói: "Bạch tổng, anh coi người khác thành tôi."
Bạch Dật: "Vẫn luôn là em."
Sở Minh nhướng mày: "Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì?"
Bạch Dật im lặng chăm chú nhìn cậu, trong mắt có vài phần phức tạp: "Em có còn nhớ việc hồi cao trung không?"
"Nhớ." Sở Minh nói: "Nhưng khi tôi học cao trung cũng không hề gặp anh."
"Đã từng gặp." Bạch Dật nhìn cậu, gằn từng chữ: "Em chính là người tôi vẫn luôn thích."
"..."
Một câu nói ra, không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi.
Sở Minh giật mình tại chỗ, cho dù trước đó cũng có phỏng đoán tương tự nhưng ngàn vạn lần cậu không ngờ đến sự thật sẽ là như vậy... vớ vẩn.
"Bạch tổng."
Cậu lui về phía sau một bước, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông: "Anh lại nhận sai người."
Bạch Dật: "Tôi chưa từng nhận sai người, người tôi nhận định chỉ có một mình em."
Anh như là nóng lòng chứng minh chính mình, hơi thở dồn dập, tiếng nói cũng không được trầm ổn như thường ngày nữa.
Sở Minh chỉ bình tĩnh nhìn anh: "Nhưng tôi lại không nhớ."
Có lẽ bị thái độ của đối phương tác động, Bạch Dật cụp mắt, im lặng vài giây, sau đó mới thấp giọng nói: "Em... quên rồi."
Sở Minh hơi nhếch môi dưới: "Vậy thật là đáng tiếc."
Cậu quay đầu muốn đi lại bị Bạch Dật kéo cổ tay.
"Đừng đi."
Bạch Dật gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, muốn đưa tay còn lại lên ôm lấy eo cậu, lại chần chờ không dám vươn ra.
"Sở Minh, đừng đi, ở lại bên cạnh tôi."
"..."
Sở Minh nhắm mắt, khi mở ra, trong mắt rõ ràng hiện ra mấy phần chán ghét.
"Bạch Dật, nếu tôi thật sự là người anh thích, vậy anh đã đối xử với tôi thế nào?"
Cách đó không xa có nhân viên đoàn phim qua lại, bởi vậy tiếng cậu ép xuống rất thấp, lạnh như băng, không chừa chút độ ấm nào.
Tay Bạch Dật không tự giác thêm lực: "Khi đó tôi không nhớ ra... tôi thích em, nhưng không cách nào phân rõ hiện thực và hồi ức."
Anh thấy Sở Minh không trả lời, lại vô cùng trịnh trọng nói: "Là tôi không đúng, nhưng tôi chưa từng chạm vào những người khác. Sở Minh, tôi chỉ biết đối tốt với em."
Sở Minh lẳng lặng nhìn anh một hồi, nhẹ giọng nói: "Tôi đúng là có người yêu, tuy rằng đã quên mất, nhưng nhất định không phải người như anh."
Thân thể Bạch Dật cứng đờ, bàn tay mơ hồ nổi lân xanh trắng, Sở Minh hơi nhíu mày, gỡ năm ngón tay cậu ta.
"Bạch Dật, tôi ghét anh tự cho là đúng, ngang ngược bá đạo. Cách anh thích người ta thật vặn vẹo, tôi không chấp nhận được."
Cậu nói: "Nói lần cuối cùng, đừng đến tìm tôi nữa."
"..."
Thân hình thon dài rắn rỏi của người đàn ông vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tựa như trong nháy mắt đã quên đi cách nói chuyện.
Sở Minh không hề để ý đến người trước mắt, xoay người đi ra khỏi phim trường.
Lúc này nhân viên công tác còn đang thu dọn đồ, đi tới đi lui. Diệp Thanh đang ở bên ngoài đoàn phim tìm người khắp nơi, xa xa nhìn thấy thân ảnh của Sở Minh lập tức chạy về phía cậu.
Sở Minh đang muốn đi về phía thiếu niên, mí mắt lại bỗng nhiên nhảy loạn, đột ngột nổi lên một cảm giác bất an vô cùng.
Lần gần đây nhất cậu có loại dự cảm này, là ---
Diệp Thanh: "Anh!!!"
Sự cố chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi, đột nhiên đến mức khiến mọi người không kịp phản ứng. Trong lúc gấp gáp Sở Minh chỉ cảm thấy có một luồng lực mạnh mẽ đẩy cậu qua một bên, cậu đau đến "a" một tiếng, bị một người khác ôm từ sau lưng, bảo vệ chặt chẽ giữa hai tay người đó.
Ầm!
Vật nặng hung hăng nện trên mặt đất, làm bụi đất bay mù mịt. Bụi mù tan đi, Sở Minh bình tĩnh lại từ trong choáng váng cực độ, phát hiện bản thân nặng nề ngã lăn trên mặt đất, một khắc trước khi ngã còn được người trước mặt cẩn thận đỡ lấy gáy, giúp cho phần đầu không bị thương.
Tuy là vậy nhưng bàn tay cậu vẫn bị vật bén nhọn bắn từ trên mặt đất lên vẽ ra một vết thương thật sâu, máu tươi chậm rãi nhỏ trên mặt đất bằng xi măng, đau đớn xuyên tim.
Sở Minh: "Bạch Dật!"
Giờ phút này cậu không rảnh để tâm đến đau đớn trên tay, tay bị máu tươi nhiễm đỏ run rẩy bắt lấy quần áo của người đang đè lên người cậu.
Bàn tay bị thương kia đã sớm ướt đẫm, sờ đi sờ lại cũng chỉ sờ ra được một tay ướt nhẹp. Có chất lỏng ấm áp nhỏ lên mặt cậu. Cậu miễn cưỡng nâng nửa người trên dậy, ôm lấy người đàn ông phía sau lưng.
Hai tay Bạch Dật chống ở hai bên sườn cậu, vai lưng vững chắc vì cậu mà giành ra một khoảng không gian, chặn vật nặng đập vào.
Bốn phía vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng nói của Sở Minh vừa nghẹn, thấp lại pha chút run rẩy, mấy lần gọi tên Bạch Dật lại chỉ nghe được anh rên lên một tiếng, sau lại chậm rãi cúi đầu, môi lạnh băng nhẹ nhàng chạm lên trán cậu một cái.
"... Không sao."
Tiếng nói của người đàn ông nặng nề mất tiếng, lại hàm chứa một phần dịu dàng trấn an. Sau khi nói xong lời này anh lại thong thả cọ lên thái dương của Sở Minh, ngay sau đó giống như là không thể chống đỡ nổi nữa, suy sụp gục xuống.
Bởi vì mất máu quá nhiều, tay Sở Minh không có bao nhiêu sức lực, gần như không thể tiếp nhận nổi sức nặng của người đàn ông. Nhưng cậu vẫn gắt gao ôm chặt Bạch Dật, để mặc cho vết thương trong lòng bàn tay rách ra, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi và áo ngoài.
"120! Gọi 120!"
"Mau mau mau, mau đỡ đạo diễn Sở dậy!"
Trong tiếng người hỗn loạn, Uông Li đứng bất động ở phía xa, nhìn giá sắt bị chia năm xẻ bảy, đại não trống rỗng.
Ý nghĩ đầu tiên của cô chính là --- vì sao lại là giá sắt rơi xuống?
Vì sao lại là đạo diễn Sở?
Là có ai đang nhằm vào cậu... có ai muốn hại cậu?
Vô số suy nghĩ xoay