Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
"Giá sắt kia không phải tự rơi xuống. Còn có lần đó ở bệnh viện... cũng không phải tự anh ngã xuống."
"..."
Một câu này của Diệp Thanh vừa dứt, Sở minh im lặng mất mấy giây.
Diệp Thanh: "Là thật đó, em, em thật sự đã nhìn thấy..."
Càng về sau lời càng thiếu tự tin, cuối cùng dứt khóa cúi đầu xuống.
Sở Minh xoa xoa đầu cậu nhóc, nói: "Em thấy cái gì?"
Giọng điệu cậu nhàn nhạt, không nghe ra được là tin hay không tin.
Diệp Thanh hơi do dự một chút, nói: "Em có thể thấy được một số thứ kì kì lạ lạ, hôm anh ở bệnh viện kia em thấy có một người phụ nữ cứ luôn đi theo anh, vốn định kéo anh đi, ai ngờ cô ta đã duỗi tay đẩy anh xuống... Còn có lần giá sắt kia, cũng là ở không trung nhiều thêm một đôi chân, là một đôi chân của phụ nữ..."
Sở Minh: "..."
Cậu nghe Diệp Thanh đứt quãng kể lại, lại trầm mặc một hồi nữa, mới nói: "Tiểu Thanh, em biết em đang nói gì không?"
"Em biết."
Diệp Thanh ngập ngừng: "Em cũng biết anh sẽ không tin em, vẫn luôn không dám nói, mãi cho đến vừa rồi em lại thấy người phụ nữ ở bệnh viện kia xuất hiện ở đây, ở kia kìa, mới cúi đầu chút xíu đã không thấy đâu rồi."
Sở Minh nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, là một chỗ khá vắng vẻ trong phim trường, lúc này đang không một bóng người.
"Chỗ đó không có người."
"Vừa mới có!"
Diệp Thanh: "Vừa rồi thật sự có, em đã nhìn rất rõ ràng."
Cậu nhóc thấy Sở Minh không tin mình, quả thực gấp đến độ muốn nhảy ngay tại chỗ.
Sở Minh giữ chặt cánh tay nhóc, nói: "Tiểu Thanh, từ khi nào em có thể thấy những thứ kia?"
Diệp Thanh hơi sửng sốt, nói: "Khi còn nhỏ... bị người nhà đánh một trận, mắt bị thương, từ sau đó thì có thể thấy."
"Người nhà" trong miệng cậu nhóc kia chính là gia đình nông thôn mua nhóc, Sở Minh nghe xong thì trầm mặc một hồi, lắc đầu nói: "Không phải anh không muốn tin em, lúc trước anh cũng từng gặp loại chuyện này rồi."
Diệp Thanh hơi kinh ngạc: "Anh đã từng gặp?"
"Đúng vậy, là việc mấy năm trước. Anh biết trên đời này có tồn tại những thứ đó, chỉ là..."
Cậu nói: "Ở bệnh viện kia anh không nhớ rõ lắm, anh cũng không nghĩ đến anh có trêu chọc chúng nó --- em thật sự tận mắt trông thấy?"
Diệp Thanh liên tục gật đầu, lại nói: "Chỗ này rất nguy hiểm, anh, chúng ta không nên ở lại đây."
"Nói vậy thì phim này không cần quay nữa à."
Sở Minh: "Anh sẽ mời người đến xem, đừng lo lắng."
Diệp Thanh: "Nhưng anh đã bị thương thành thế này rồi..."
"Vậy lần sau lại gặp mấy thứ này, nhớ nói với anh."
Sở Minh trấn an nắn nắn khuôn mặt cậu nhóc, lại lấy di động ra, bấm một dãy số.
Diệp Thanh: "Anh!"
Sở Minh đang muốn bấm xuống dãy số kia, lại nghe thấy cậu nhóc gọi mình một tiếng, nghiêng đầu nói: "Làm sao thế?"
Một người vô thanh vô tức đi đến trước mặt cậu thì dừng bước.
"Sở Minh?"
Giọng nói người nọ trong trẻo lạnh lùng dễ nghe, như suối xanh trong núi, có một loại cảm giác lạnh lẽo độc đáo.
Sở Minh giương mắt, đối diện với tầm mắt người nọ.
Đó là một thanh niên tóc đen có thân hình thon dài như lợi kiếm sắc bén, đôi mắt lặng như hàn ngọc, vài sợi tóc rũ trên da thịt tái nhợt, lộ ra một phần xinh đẹp tinh xảo như lưu ly.
... Không giống con người, ngược lại giống như một yêu tinh trong truyền thuyết.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Sở Minh.
Cậu nói: "Anh là?"
Người thanh niên tóc đen đánh giá cậu vài giây: "Chúng ta từng gặp nhau."
"Từng gặp? Khi nào?"
"Hội đấu giá, hộp ngọc."
Anh ta trả lời vừa ngắn gọn lại dứt khoát, Sở Minh khựng lại vài giây, nhớ lại.
"Anh là Quý tiên sinh?"
Cậu hơi mỉm cười: "Thật ngoài ý muốn, thế mà lại gặp anh ở đây."
Nhiều năm trước khi cậu và Đường Tống còn bên nhau, từng vì Đường Tống mà mua một hộp ngọc có thể trừ tà giữ nhà trong một buổi đấu giá đặc biệt. Sau đó có người liên hệ với cậu, muốn mua lại hộp ngọc kia, điều kiện là giải quyết một số... sự việc quỷ dị xảy ra xung quanh Đường Tống.
Thanh niên trước mắt này chính là người năm đó, chỉ là đã qua nhiều năm vậy rồi mà dung mạo anh ta vẫn không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ trước đây.
"Sao Quý tiên sinh lại đến đây?"
"Tiểu nha đầu nhà họ Dương không nói với cậu à?"
Quý tiên sinh nói: "Tôi giúp cậu trừ tà."
Anh ta vừa nói như vậy, Sở Minh lập tức hiểu ra anh ta chính là người đặc biệt nhà họ Tần mà Dương Mân nhắc đến kia, bây giờ xem ra, đúng là không giống.
Cậu nói: "Có thể hỏi một chút sao anh lại muốn giúp tôi không?"
"Bạn cậu nhờ tôi."
Quý tiên sinh liếc mắt nhìn cậu, lại nhẹ nhàng bâng quơ bỏ thêm một câu: "Tôi thích phim điện ảnh của cậu."
Sở Minh khẽ cười: "Cảm ơn."
Quý tiên sinh không nhiều lời nữa, lập tức đi về một hướng, Sở Minh vốn định cùng đi qua, lại bị anh ta xua tay ý bảo không cần, nên đành ở lại tại chỗ.
Một bàn tay nhỏ níu lấy góc áo cậu, Diệp Thanh trốn ở sau lưng Sở Minh, đôi mắt gắt gao nhìn về hướng Quý tiên sinh, vẻ mặt có chút kinh sợ.
"Anh, anh ta là ai?"
"Một người quen."
Sở Minh hỏi: "Sao vậy? Em sợ anh ta?"
Diệp Thanh khẽ gật đầu: "Em thấy trên người anh ta có điểm bất thường... Em không dám đến quá gần anh ta."
Nhưng có điểm bất thường gì thì cậu nhóc lại nói không ra.
Thanh niên tóc đen bên kia đã dừng bước, tùy ý ngẩng đầu, nhìn lên giữa không trung.
--- Đó là vị trí giá sắt rơi xuống.
Diệp Thanh nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ kia lại xuất hiện, ở ngay phía trước anh ta."
Thân thể thiếu niên rõ ràng cứng đờ lại, cho dù Sở Minh không thấy được người phụ nữ kia nhưng cũng cảm nhận được một trận âm u lạnh lẽo.
Quý tiên sinh quả nhiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của ma nữ, hơi cúi đầu, cũng không có động tác gì, chỉ hờ hững nhìn nơi đó.
Diệp Thanh: "Cô ta... quỳ xuống."
Sở Minh đang định nói cái gì lại nghe cậu nhóc mau chóng bồi thêm một câu: "Cô ta biến mất rồi."
Trên thực tế, không cần cậu nhóc nói, bởi vì loại cảm giác kia đã biến mất, không chỉ vậy, không khí cũng không còn cảm giác áp bách như lúc ban đầu nữa, tựa như một sợi dây đàn vốn căng chặt đột nhiên lỏng xuống.
Sở Minh vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh, thấy thanh niên tóc đen lại đi về phía mình, thì chân thành nói một lời cảm ơn với anh ta.
Quý tiên sinh khẽ gật đầu, bình tĩnh lấy ra một cuốn sổ và một cây bút, đưa đến trước mặt cậu.
"Ký tên, thù lao của tôi."
"Thù lao thế này cũng hơi thấp đi."
Sở Minh nói: "Quý tiên sinh để lại cách thức liên hệ đi."
"Không cần, tôi không cần tiền."
Thái độ của anh ta cũng quá rõ ràng, Sở Minh đành theo ý anh ta, nhận lấy cuốn sổ và cây bút kia.
Tay phải của cậu bị thương, còn đang cuốn băng vải. Nhưng cũng may trước kia đã từng tập viết bằng tay trái, bởi vậy rất nhẹ nhàng ký xong tên mình lên cuốn sổ.
Lúc đưa trả sổ trở về cậu để ý thấy trên cổ tay Quý tiên sinh có một sợi tơ hồng, trên sợi tơ hồng treo một khối ngọc được khắc thành hình một con rắn nhỏ hết sức sống động, vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Cậu nói: "Quý tiên sinh, con rắn nhỏ này thật đẹp."
Quý tiên sinh: "..."
Anh ta im lặng một lúc, mới mặt không cảm xúc nói: "Là rắn lớn."
"Vậy sao."
Sở Minh nói: "Quý tiên sinh nói là cái gì thì là cái đó."
Đúng lúc này, bên ngoài đoàn phim có một chiếc xe hơi màu đen chạy đến, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nghiêng tuấn tú vô song của một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu.
Cho dù cách một khoảng, Sở Minh cũng có thể cảm nhận được khí chất của người thân ở địa vị cao đã lâu trên người người này. Trong lòng cậu hơi kinh ngạc, không ngờ gia chủ Tần gia trong lời đồn sẽ tự mình đến nơi