Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
Nơi Y Chí hẹn gặp Sở Minh là một quán trà tư nhân cao cấp.
Lúc nhìn thấy Y Chí lần nữa, Sở Minh phát hiện cậu đã thực sự không nhận ra được cậu ta.
Thanh niên trước mặt này không còn là tên nghệ sĩ nhỏ vừa chật vật vừa đáng thương ở bãi đỗ xe ngầm kia nữa, cũng không phải là ảnh đế mới nhận thưởng ở buổi lễ trao giải đầy hăng hái và khí phách --- mới qua thời gian mấy tháng, thần thái và khí chất của cậu ta đã biến đổi đến nghiêng trời lệch đất, biến thành một người xa lạ mà Sở Minh hoàn toàn không quen biết.
Không biết có phải do lịch trình trong thời gian này quá dày hay không mà cả người Y Chí đã gầy đi không ít, sắc mặt cũng lộ ra vài phần tái nhợt. Cậu ta im lặng ngồi ở vị trí của mình, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, rất tự nhiên xoay người lại.
"Đạo diễn Sở."
Sở Minh mặc áo khoác màu nhạt, bước từng bước trầm ổn qua.
"Đã lâu không gặp."
Y Chí gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Sở Minh ngồi xuống trước mặt cậu ta, dáng ngồi tự nhiên, mười ngón tay giao nhau.
"Có chuyện gì sao?"
"... 《Quốc Khí》 đã quay xong rồi sao?"
Sở Minh nói: "Chuyện này hẳn là không nằm trong phạm vị thảo luận, đi thẳng vào vấn đề một chút đi."
Giọng điệu cậu bình thản, Y Chí nghe xong thì im lặng một hồi, mới nói: "Tôi đã ký hợp đồng với Diệu Quang."
"Cần nói tiếng chúc mừng không?"
"Không, tôi là muốn nói..."
Y Chí do dự: "Đạo diễn Sở, nếu anh đồng ý qua Diệu Quang, tôi có thể ---"
"Y Chí."
Sở Minh hơi nhướng mày, trực tiếp cắt ngang lời cậu ta: "Nếu đây là chuyện cậu muốn nói với tôi, vậy cuộc gặp này có thể kết thúc tại đây."
"Đợi đã!"
Năm ngón tay của cậu ta xiết chặt, vội la lên: "Tôi chỉ là muốn nói câu xin lỗi với anh... Là anh đưa tôi tiến vào trong giới, nếu không có anh, không biết hiện tại tôi đang ở nơi không lý tưởng nào."
"Tôi cũng không giúp cậu cái gì."
Sở Minh bình tĩnh nói: "Con đường của cậu là do cậu tự đi, không liên quan bao nhiêu đến người khác."
Y Chí yên lặng nghe xong, lại nói: "Tôi cho rằng anh sẽ mắng tôi, ít nhất cũng sẽ chất vấn tôi, dù sao tôi cũng khiến anh và công ty chịu ảnh hưởng."
"Tôi không bị ảnh hưởng, nhưng thật ra cậu ---"
Sở Minh nói: "Một nghệ sĩ mới nổi tiếng không bao lâu đã chủ động hủy hợp đồng với công ty, còn làm đến mức khó coi như vậy, Y Chí, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng điệu khi cậu nói những lời này cũng không mấy gay gắt, nhưng nhìn phản ứng của Y Chí, lại giống như bị mạnh mẽ cho một cái tát, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Tuy rằng như vậy nhưng tôi cũng không hối hận."
Cậu ta nói: "Tôi muốn trở nên nổi bật, bọn họ có thể giúp tôi."
"Bọn họ" hẳn là đang chỉ Diệu Quang, Sở Minh im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt gầy ốm tái nhợt của thanh niên, sau vài giây mới nói: "Thật sự bởi vì nguyên nhân này?"
Y Chú nâng chén trà lên uống một ngụm, đầu ngón tay run nhè nhẹ, ngoài miệng lại không chút do dự: "Đúng... công ty đối với tôi rất tốt, nhưng tài nguyên bên này so với Diệu Quang thì kém hơn, tôi ở bên đó sẽ có thể phát triển càng tốt hơn, anh thật ra cũng như vậy."
"Xem ra bên kia đúng thật là đối với cậu không tệ."
Sở Minh cong môi đầy vô cảm: "Khiến cho cậu thay bọn họ đào góc tường nhiệt tình như vậy."
"Nếu anh không sang đó, bọn họ cũng sẽ qua đây."
Y Chí đặt chén trà lên mặt bàn: "Bọn họ là dạng người gì, anh không tưởng tượng nổi đâu."
Chén trà va chạm lên mặt bàn bằng gỗ đặc, phát ra một tiếng vang nhỏ, Sở Minh khẽ nâng mi, nói: "Cậu ---"
Vào lúc này lại vang lên tiếng chuông di động, cắt ngang lời cậu chuẩn bị nói.
Sở Minh cúi đầu, thấy trên màn hình hiển thị "xxx", đơn giản nói mấy câu với Y Chí xong thì đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.
"Bạch Dật?"
Cậu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bên kia vang lên tiếng nói vừa trầm thấp lại đầy từ tính của người đàn ông: "Tôi đến đón em."
"Không cần, không phải anh còn có cuộc họp à?"
Sở Minh: "Không cần phiền phức."
"Tối nay không có, tôi muốn gặp em."
"Hôm qua mới vừa gặp mà, hôm nay thôi bỏ đi."
Sở Minh nhìn lướt qua Y Chí ở bên kia: "Bên này tôi còn đang có chút việc, xin lỗi."
"..."
Bạch Dật bên kia trầm mặc một chút rồi cũng lên tiếng đáp ứng.
Giọng điệu người đàn ông lộ ra mấy phần ảm đạm, Sở Minh cười khẽ đầy bất đắc dĩ, cúp máy.
Cậu lại ngồi xuống lần nữa, Y Chí đang nâng một chén trà, cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Sở Minh gõ gõ mặt bàn, nói: "Còn có gì muốn nói với tôi không?"
Y Chí ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nói: "Bên cạnh đạo diễn Sở còn có người khác sao?"
"Cái đó không liên quan đến cậu."
Sở Minh nói: "Nếu cậu không còn chuyện khác, vậy tôi đi trước."
Y Chí như tùy ý liếc về phía nhân viên phục vụ bên kia, đứng dậy: "Tôi tiễn anh."
Sở Minh khẽ cười, nói: "Không cần, việc hôm nay cũng sẽ không truyền ra ngoài, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Những lời này vừa dứt, sắc mặt Y Chí lập tức biến đổi lần nữa. Sở Minh lại không hề để ý đến cậu ta, xoay người đi ra khỏi quán trà.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiếu rải rác phía chân trời, nhuộm lên một mảnh đỏ như máu.
Trên đường trở về bị kẹt xe, Sở Minh chán muốn chết mà dựa lên ghế, nhận được tin nhắn từ Quý Trạch.
【 Tám giờ sáng mai, dẫn cậu đi gặp người bên kia.】
Sở Minh:【 Được. 】
Giai đoạn trị liệu lúc trước không có bao nhiêu khởi sắc, đến tận bây giờ cậu cũng không nhớ lại được bao nhiêu, ngược lại buổi tối thỉnh thoảng sẽ đau đầu, là di chứng ngắn ngủi.
Đối với việc này Quý Trạch cũng cảm thấy khó giải quyết, nhưng cũng an ủi Sở Minh đây là hiện tượng bình thường, thuốc loại hình D vốn là một loại tân dược vô cùng đặc thù, muốn chữa trị hoàn toàn cũng không phải dễ dàng như vậy.
Một đoạn đường lại đi mất hơn một giờ, chờ đến khi Sở Minh về được nhà, trời đã hoàn toàn tối đen.
Từ dưới lầu nhìn lên nhà cậu có ánh đèn sáng. Diệp Thanh ở nhà một mình, hẳn là đã đợi cậu rất lâu.
--- Nhưng mà, đến khi cậu mở cửa đi vào phòng khách lại ngoài ý muốn thấy một thân ảnh quen thuộc khác.
Sở Minh: "... Tiểu Thanh đâu?"
Người đàn ông mặc quần áo khéo léo tỉ mỉ đứng dậy từ sô pha trong phòng khách, nói: "Đưa nó đến chỗ trợ lý của em rồi."
Sở Minh nhíu mày: "Vì sao?"
"Nó chủ động đi."
Sở Minh đi qua, thoáng thấy trong phòng khách đặt một bó hoa hồng lớn khiến người ta sáng mắt: "Anh đã nói gì với em ấy."
Bạch Dật ngừng một chút, nâng bó hoa hồng kia lên.
"Hôm nay."
Anh nói: "Là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta."
Sở Minh: "..."
Cho nên mới có một màn này.
Cậu nói: "Là ly hôn sao?"
Bạch Dật: