Ngay lập tức, vị quản lý liền xuất hiện.
Ông ta chỉ thẳng vào mặt Nhạc Dao Dao sau đó gào lên: "Cô gái này là do ai tuyển vào?"
Khi ấy, một người nào đó liền bước đến, nàng ta cúi người về phía quản lý kia mà nói: "Xin lỗi, cô ấy là do tôi tuyển"
Nghĩ nghĩ một chút, cô gái kia liền nói: "Tôi thấy cô ấy có vẻ rất cần tiền, với lại...!Ngoại hình cũng khá xinh đẹp, vì thế nên.."
Nhạc Dao Dao cúi đầu không nói, nàng ta cắn chặt môi, cố gắng không khóc.
Tần Trạch nhìn thấy hình ảnh kia của Nhạc Dao Dao, liền đau lòng.
Hắn khưng muốn nhìn thấy nàng ấy khóc, trước kia hắn đã đối xử với nàng rất tệ, vì thế lần này hắn muốn bù đắp những lỗi lầm trước kia.
Tần Trạch muốn làm một người đàn ông có thể khiến cho nàng ấy dựa dẫm, ton tưởng.
Hắn sẽ vì nàng mà làm tất cả mọi thứ.
Trong lúc ấy, vị quản lý kia vẫn đang mắng thẳng mặt Nhạc Dao Dao: "Nếu đã vô dụng như vậy thì đừng đến đây làm gì? Cô có biết chai rượu kia bao nhiêu tiền hay không? Đến cái mạng chó của cô cũng không đủ để đền lại!"
"Hôm nay, cô sẽ không thể nào nhận được một xu nào từ chúng tôi! Mau xin lỗi Tần tổng, sau đó cút khỏi đây!"
Nhạc Dao Dao nghe những lời lăng mạ kia, cuối cùng nàng ta cũng không thể kìm nén nổi nữa, vì thế liền ngồi gục xuống mà khóc lên.
Nàng thật sự không hiểu, tại vì sao nàng ta lại phải chịu những cảnh như vậy! Nàng chỉ muốn sống yên ổn, vì dao bọn họ lại không buông ta cho nàng?
Tần Trạch lập tức cau mày, ánh mắt sắt lạnh mà nhìn quản lý: "Tôi ổn, có điều...Tần Trạch tôi không ngờ rằng công ty của Hứa tổng lại tuyển người như vậy!"
Vị quản lý kia có vẻ không hiểu, nhưng lão ta vẫn gật gật đầu mà đáp: "Đúng, đúng vậy! Tôi cũng không biết vì sao cô ta lại có thể tiến vào đây!"
Tần Trạch nhếch môi, hắn cười lạnh: "Tôi không nói cô ấy, tôi nói ông"
Tần Trạch âm trầm mà nói: "Tôi không ngờ Hứa tổng lại tuyển một người thô lỗ như vậy làm quản lý, còn đối xử tệ với nhân viên, không xem ai ra gì."
Quản lý ngơ ra một lúc, mhưng cuối cùng vẫn đáp: "Vâng, là do tôi không đúng"
Ông ta chỉ là một cái quản lý nhỏ nhoi, vì thế nào dám đối đầu với Tần Trạch? Hắn là chủ của một tập đoàn lớn, công ty của hắn không có ai không biết đến.
Vì thế, cứ nhận lỗi là xong.
Dù gì thì lão cũng không thể để mấy công việc như thế này được!
Tần Trạch im lặng, sau đó chậm rãi nói: "Được rồi, xin lỗi đi? Dù sao ông cũng là người sai, nhỉ?"
Quản lý cúi đầu, tỏ vẻ chân thành: "Tôi...!Tôi xin lỗi" Chỉ mong cho việc này mau chóng kết thúc, lão không muốn bởi vì một con nhãi ranh mà đối đầu với Tần Trạch.
Thế lực của hắn