Bên này, trong khi Nhạc Dao Dao đang chìm đắm trong hạnh phúc thì Nguyệt Ninh lại bắt đầu hành động.
Nàng cầm lên điện thoại, sau đó giả mạo lão già biến thái, tiếp tục tống tiền Nhạc Dao Dao.
Nguyệt Ninh dùng giọng điệu bỉ ổi, nàng cười hì hì nói: "Có vẻ tiểu mĩ nhân dạo này sống tốt nhỉ? Nghe nói cô ôm được một cái đùi vàng, rất có tiền nhỉ? Chẳng như tôi, dạo này nghèo túng...!Đang cần rất nhiều tiền a"
Nhạc Dao Dao lạnh mặt, nàng ta nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Ông muốn gì? Nói thẳng đi"
Nhạc Dao Dao nắm chặt điện thoại, gương mặt đầy uất hận.
Sao lại là lão ta? Không phải lão đã nói, lần trước là lần cuối cùng hay sao? Lần này, lão muốn đòi tiền? Lão ta thực sự cho rằng nàng chính là cái máy rút tiền, muốn rút bao nhiêu cũng có thể ư?
Nguyệt Ninh nhìn vào màn hình xem Nhạc Dao Dao, nàng bắt đầu cười đê tiện: "Nga, sao lại tức giận như vậy? Thật ra dạo gần đây tôi có chút kẹt tiền, vì thế muốn cô đưa tôi 10 vạn để làm vốn..."
Nhạc Dao Dao nghe thấy lão ta vắt đầu tìm mình mà đòi tiền, lập tức gương mặt nàng ta có chút điên cuồng: "Ông tưởng rằng tôi không dám báo cảnh sát hay sao? Tôi không có tiền, ông đi mà mượn người khác đi!"
Lão già chết tiệt! Hắn thật sự xem nàng như một cái máy in tiền! Lằn nà g hắn lại đến đây, tìm nàng để moi tiền!
Nguyệt Ninh nhếch môi, sau đó giả vờ phẫn nộ: "Dạo này cô làm một cái tiểu minh tinh, phía sau còn có một chiếc đùi vàng to như thế, muốn lừa tôi? Không thể nào?!"
Nhạc Dao Dao thực sự tức giận, nàng ta bắt đầu gào lên: "Tôi là minh tinh thì làm sao, tôi có người khác bảo hộ thì làm sao? Liên quan đến ông cái cọng lông a! Tôi đã nói, tôi sẽ không bao giờ đưa tiền cho ông! Loại người hèn mọn vô sỉ như ông, thật đáng ghê tỡm!"
Lão ta là cái thá gì cơ chứ? Nàng cùng Tần Trạch yêu đương thì đã sao? Còn nữa, nàng tự mình leo lên đến vip trí này đều là công sức của chính bản thân mình, hắn là cái gì mà nói như vậy?
Lão thực sự cho rằng ngủ cùng nàng được một lần liền có thể trở thành người quen, khi đó lão ta muốn làm gì liền làm cái đó? Muốn tống tiền nàng, liền tống tiền ư?
Nguyệt Ninh cười nhạt một cái, sau đó nàng bắt đầu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Cô muốn nói như thế nào đều được, nhưng cô có chắc rằng bản thân có thể chịu nỗi hậu quả của việc này hay không?"
Nhạc Dao Dao nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: "Ông đang uy hiếp tôi? Tôi nói cho biết, không phải tôi không dám báo cảnh sát! Lần sau, nếu ông còn dám làm như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt ông, đừng tưởng là tôi chỉ nói suông!!!"
Nguyệt Ninh vẫn tiếp tục nhàn nhạt mà đáp: "Được thôi, cô muốn báo thì cứ báo, cùng lắm thì tôi sẽ đem cô xuống làm đệm lưng! Tôi sống không tốt,