Nhạc Dao Dao lộp bộp rơi nước mắt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ mà hỏi: "Anh là ai? Vì cái gì lại làm chuyện này với tôi?"
Nàng rõ ràng là chỉ muốn mượn rượu mua say, nàng muốn uống một chút rượu mà thôi, vì sao lại sảy ra chuyện như vậy?!
Tại sao đột nhiên lại có một nam nhân xa lạ, sau đó hắn làm ra những chuyện này với nàng? Vì sao cơ chứ?! Nàng không phải loại kỹ nữ vào bar để thỏa mãn, nàng thật sự chỉ muốn uống chút rượu mà thôi!
Nhạc Dao Dao đau khổ, nàng ta một lần rồi một lần mà tự hỏi.
Vì sao lại sảy ra chuyện này, vì sao chứ? Nàng thật sự không hiểu!!
Trần Minh nhếch môi, hắn nhìn thẳng vào ngực của Nhạc Dao Dao một lát, sau đó mới chịu nói: "A, để tôi giới thiệu nhé? Tôi tên Trần Minh, là đại thiếu gia của một công ty,..."
Không đợi Trần Minh giới thiệu xong, Nhạc Dao Dao lập tươc đã ngắt lời.
Nàng ta gào lên mà nói: "Tôi không cần biết! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Chúng ta quen nhau sao? Tại sao anh lại ngủ với tôi?!"
Rõ ràng là không quen, vì sao lại làm chuyện như vậy với nàng?! Có phải hắn cũng như lão già kia, chụp ảnh nud3 của nàng?! Nhạc Dao Dao càng nghĩ, nàng ta càng phẫn nộ.
Nghe thấy câu nói kia của Nhạc Dao Dao Trần Minh bắt đầu cười lạnh một cái rồi nói: "Cô cũng chẳng phải con nít ba tuổi, nên đừng chơi trò ngây thơ này với tôi! Cô đến quán bar rồi uống đến say khướt, không biết tự bảo vệ bản thân rồi trách ai?!"
Nhạc Dao Dao nghe xong, nàng ta liền trở nên phẫn nộ.
Thế nhưng dường như đã nói trúng tâm tư của nàng ta, vì thế Nhạc Dao Dao liền quát to: "Cút!"
Trần Minh tiếp tục cười lạnh, tiếp đó hắn tiến đến mà bóp chặt cằm Nhạc Dao Dao: "Cô đừng cho rằng bổn thiếu gia cần cô, rõ ràng hôm qua cô quấn lấy tôi, không cho tôi đi! Đừng tưởng rằng bản thân muốn gì liến có đó, loại nữ nhân như cô bổn thiếu gia mới không cần!"
Nhạc Dao Dao nghe vậy gương mặt liền trở nê trắng bệch.
Lát sau, nàng ta mới bắt đầu uất ức mà gào lên: "Ta...!Hôm qua ta uống say! Ngươi là thừa cơ hội mà tiến đến, ta không có dụ dỗ ngươi!"
Nhạc Dao Dao càng lúc càng phẫn nộ, nàng ta cắn chặt môi.
Hôm qua, nàng thật sự uống say.
Là cái nam nhân vô liêm sĩ này thừa nước đũc thả câu, rõ ràng là lỗi của hắn!
Trần Minh nghe xong, liền cười lạnh một cái.
Sau đó bắt đầu trào phúng mà nói: "Ha, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Cô thật sự không biết quán bar là chỗ nào hay sao, chạy vào trong đó rồi bây giờ trách ai?!"
Tiếp đó, hắn bắt đầu bóp chặt cằm của Nhạc Dao Dao hơn một chút.
Gương mặt Trần Minh trở nên vô liêm sỉ đến đực điểm: "Sao cô không tự xem lại bản thân có cái đức hạnh gì, sau đó rồi nói tiếp?! Nếu như hôm qua không có tôi, có lẽ một lão già ghê tỡm nào đó đã chiếm lấy cô, nếu không may còn nhiễm bệnh! Ha hả, có lẽ là cô nên cảm ơn vì tôi đã cứu cô"
Dường như Trần Minh lại nghĩ ra thươ gì đó, vì thế hắn liền cười cười mà nói: "Tiền lời là một đêm, cô cũng được thoã mãn cả thể xác lẫn tinh thần, như vậy không phải là quá lời hay sao?!"
"Cô được lợi, tôi