Tần Trạch lập tức về tới nhà, gương mặt âm trầm đầy sát khí mà bước đến phòng Nhạc Dao Dao.
Tần Trạch giọng nói nhàn nhạt, không nghe rõ buồn vui: "Nhạc Dao Dao, buổi chiều hôm nay cô làm gì ở nhà?"
Mặc dù giọng nói của Tần Trạch không lớn, nhưng cũng khiến cho Nhạc Dao Dao sợ hãi.
Nàng ta sợ Tần Trạch biết rằng bản thân đang cùng Mộ Dung Duật liên lạc, cùng hắn tìm cách rời khỏi nơi này.
Nếu Tần Trạch biết, rất có khả năng hắn ta sẽ hại chết mẹ nàng.
Nhạc Dao Dao lắp bắp nói dối: "Lúc chiều tôi ở dưới phòng khách, chơi cùng Tiểu Hắc"
Nhạc Dao Dao thật sự không hiểu, Tần Trạch hỏi nàng chuyện này làm cái quái gì.
Dù sao, nàng cũng không thể nói cho hắn biết rằng, lúc chiều Mộ Dung Duật gọi cho nàng, cùng nàng trò chuyện.
Tiểu Hắc là một con chó màu đen, nàng ta vừa mới nuôi được vài tháng.
Con chó này vô cùng thông minh, Nhạc Dao Dao rất thích nó.
Tần Trạch cười cười, giọng nói trầm thấp: "Tôi nhớ cô ngày trước không hề như vậy, thiện lương đáng yêu và đặc biệt là không bao giờ nói dối"
Nhạc Dao Dao giật mình, nàng ta cắn chặt môi, im lặng cúi đầu không nói chuyện.
Hắn ta nói câu đó là có ý gì? Có phải đã biết được chuyện gì rồi hay không?
Tần Trạch cười cười sau đó hắn tiếp tục nói: "Từ khi cô trở về thì lập tức trở thành một con người khác, khiến cho tôi không hề nhận ra"
Mặc dù hắn đang cười, nhưng lại khiến cho Nhạc Dao Dao cảm thấy không rét mà run.
Lời nói dối bị vạch trần, Nhạc Dao Dao sửng sốt một hồi lâu, sau đó lập tức gào thét: "Tần Trạch! Anh theo dõi tôi?"
Nếu như không bị theo dõi, thì làm sao mà hắn biết được? Nếu hắn không biết thì làm sao mà hắn lại nói ra câu đó cơ chứ?
Tần Trạch bóp chặt cổ Nhạc Dao Dao, giọng nói tràn đầy sát khí: "Nhạc Dao Dao cô nghĩ rằng cô là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy?"
Hắn rất rất giận, Nhạc Dao Dao dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn! Tống Thanh Thanh là một tiểu tam, Nhạc Dao Dao cũng là một cái tiểu tam mà thôi!
Hắn yêu thương nàng ta, mặc dù nàng ta là con của Tống Thanh Thanh, người đàn bà đã giết hại mẹ hắn!
Hắn đã hết lòng hết dạ mà thương yêu chăm sóc nàng ta, vì sao nàng ta lại không hiểu? Lại dùng thái độ kia mà nói chuyện với hắn?
Cổ Nhạc Dao Dao bị bóp chặt, đến lúc nàng ta cho rằng bản thân mình sắp chết thì Tần Trạch lại buông tay ra, giọng nói tràn đầy sát khí: "Cô phải nên nhớ rằng, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của tôi!"
Tần Trạch cười lạnh, đáy mắt mang theo sự chiếm hữu: "Đã là đồ chơi, thì phải biết ngoan ngoãn.
Phải hiểu đươc bản thân đang đứng ở nơi nào!"
Nhạc Dao Dao thở hổn hển, đôi mắt ngập nước mà nhìn hắn: "Tần Trạch, rốt