Nhạc Dao Dao nghĩ nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Hình như anh chưa bao giờ lừa tôi!"
Từ khi nàng quen hắn, chưa bao giờ lừa nàng chuyễn gì cả.
Hắn có chuyện gì cũng nói cho nàng nghe, cảm giác giống như là người yêu vậy!
Nhạc Dao Dao im lặng một chút, sau đó ấp úng hỏi: "Ừm, nhưng mà ...Chúng ta nói chuyện lâu như vậy ổn hay không? Anh không bận sao?"
Nàng cảm thấy hắn thật sự rất rảnh rỗi, tựa hồ như có thể cùng nàng nói chuyện đến khuya.
Mộ Dung Duật cười ôn hòa, hắn chân thành tha thiết nói: "Nếu có em, tôi liền không bận.
Thời gian bên em đều là hạnh phúc của tôi, vì sao tôi lại bận được chứ?"
Ngoài cửa, Tần Trạch cuối cùng cũng không thể chịu được, hắn đẩy cửa mà tiến vào phòng.
Vào lúc Tần Trạch mở cửa phòng, Nhạc Dao Dao quay lại mà nhìn về phía cửa.
Giây phút đó, trái tim bỗng nhiên dừng lại.
Tần Trạch đứng ngay cửa ra vào, xoay lưng lại phía cửa, hắn đứng nghịch ánh sáng khiến cho gương mặt anh tuấn kia trở nên u ám, làm người khác không thể hiểu được cảm xúc của hắn.
Nhưng khí thế của Tần Trạch lại vô cùng đáng sợ, tựa như một con dã thú sẵn sàng tấn công con mồi bất cứ lúc nào.
Nhạc Dao Dao nhìn thấy hắn như vậy, theo bản năng vô cùng sợ hãi.
Huống chi khi nảy không biết hắn đã nghe được những gì?
Nhạc Dao Dao lập tức tắt điện thoại, đầu dây bên kia nói cái gì nàng cũng không có tâm trạng mà nghe rõ.
Nàng chỉ biết, lần này thật sự không ổn rồi.
Loại ý nghĩ này khiến Nhạc Dao Dao vô cùng sợ hãi, từ trên giường nhảy xuống, cố gắng chạy thoát khỏi hắn.
Nhạc Dao Dao muốn chạy trốn, thế nhưng Tần Trạch đứng ngay cửa ra vào nàng không dám đi qua, nghĩ nghĩ Nhạc Dao Dao xoay người chạy về phía toilet.
Nàng thật sự rất sợ hãi, nàng không muốn ở cùng với tên ác ma này chung một cái phòng.
Nhạc Dao Dao vừa chạy vào toilet, ngay lúc nàng xoay người dự định khóa cửa toilet, một cái tay đột nhiên đưa ra ngoài, sau đó giữ chặt cánh cửa.
Nhạc Dao Dao giật mình hoảng hốt, nàng thê thảm hét to một tiếng.
Nàng muốn hất ra cái tay kia, đóng cửa phòng lại, thế nhưng Tần Trạch không hề cho Nhạc Dao Dao cơ hội.
Tần Trạch chụp lấy tay Nhạc Dao Dao hất lên, vung tay đẩy nàng lại phía gương.
Eo Nhạc Dao Dao đụng phải bàn đá cẩm thạch, đau đớn khiến nước mắt nàng ta lên tục rơi xuống.
Tần Trạch lập tức bóp lấy cổ của Nhạc Dao Dao, gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Dạo này có lẽ tôi đã đối xử với cô vô cùng tốt nhỉ? Khiến cho cô không biết thế nào là sợ hãi hay sao?"
Rõ ràng hắn đã không cho phép nàng ta cùng Mộ Dung Duật liên lạc, thế nhưng Nhạc Dao Dao lại dám làm trái ý của hắn! Không biết tốt xấu!
Tuy tay của Tần Trạch dùng sức không mạnh lắm,