Từ khi Nhạc Dao Dao bị dây xích trói lại chân, nàng ta cảm thấy vô cùng thống khổ.
Nàng ta thật sự không hiểu! Yêu một người, vì người đó hi sinh biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng còn bị đối xử như vậy...
Nhạc Dao Dao đau khổ, nàng ta vẫn tiếp tục tuyệt thực.
Nàng ta khó chịu mà nhìn lại căn phòng, phía trước mặt nàng ta là cánh cửa đã bị khóa lại, giữa phòng là một cái giường lớn mà trắng, phía sau có một phòng vệ sinh nhỏ.
Ngoài những thứ đó ra không hề có một cái vật thể nguy hiểm nào, cũng không có bàn ghế, hay sopha...
Nhạc Dao Dao co người lại trên giường, dây xích lạnh lẽo dưới chân lại phát ra âm thanh, khiến nàng ta đau khổ.
Sợi dây xích kia kéo dài đến WC, nàng ta chỉ có thể đi từ Toilet đến giường mà thôi.
Một lát sau, Tần Trạch gương mặt u ám tiến vào.
Bởi vì Tần Trạch bị cả hai phía chèn ép, còn thêm phía "WL" và chính phủ, điều này khiến cho hắn trở nên điên cuồng, tựa như thú dữ.
Tần Trạch không có chỗ trút giận trên người bọn chúng, vì thế hắn phát tiết trên người Nhạc Dao Dao.
Vốn đã tức giận, Nhạc Dao Dao còn làm loạn.
Khiến cho hắn cảm thấy bản thân mình cái gì cũng không làm được.
Tần Trạch gương mặt lạnh lẽo, hắn bóp chặt lấy cằm Nhạc Dao Dao: "Cô lại muốn làm gì? Cô nghĩ tuyệt thực có tác dụng hay sao?"
Nhạc Dao Dao nhìn thấy gương mặt hung hăng của hắn, nàng ta vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp mà gào lên: "Tần Trạch, tôi làm gì cũng chẳng liên quan đến anh!"
Tần Trạch nhìn chằm chằm Nhạc Dao Dao: "Không liên quan?"
Nhạc Dao Dao rụt rụt con ngươi, giọng nói có chút yếu ớt: "Dù...!Dù gì đi nữa anh cũng chẳng quan tâm gì đến tôi, nếu thật sự quan tâm thì anh sẽ không đối xử với tôi như vậy..."
Nàng muốn rời khỏi đây, thực sự muốn rời khỏi nơi này! Rời xa Tần Trạch, có lẽ nàng sẽ không còn đau khổ như vậy nữa.
Tần Trạch cười lạnh, giọng nói nhàn nhạt: "Tôi đối xử với cô như thế nào? Ăn của tôi, mặc của tôi, được tôi bao dưỡng.
Cô chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh tôi, như vậy còn không đủ hay sao?"
Nhạc Dao Dao im lặng không nói, nàng ta lộp bộp rơi nước mắt, đáng thương vô cùng.
Tuy rằng nàng ta ở nơi này, nhưng Tần Trạch giam giữ nàng, hắn đưa đồ ăn cho nàng thì cũng như nuôi thú cưng mà thôi.
Đủ? Tại sao hắn có thể nói ra chữ này cơ chứ?
Tần Trạch cuối cùng cũng chịu hạ giọng xuống, hắn đưa chén cháo đến trước mặt Nhạc Dao Dao: "Cô cứ ngoan ngoãn mà ở đây, tôi sẽ không bạc đãi cô"
Nhạc Dao Dao đau lòng, nàng ta hất chén cháo xuống đất, nước mắt tiếp tục lộp bộp mà rơi xuống: "Tôi không cần! Tôi muốn rời khỏi đây"
Chén cháo vừa chạm xuống đất liền vỡ toang, tạo ra âm thanh nghe rất chói tai.
Tần Trạch nhíu mày, nhìn xuống đống hỗn độn kia.
Đôi mắt hắn âm trầm mà nhìn Nhạc Dao Dao: "Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, ăn hay không?"
Nhạc Dao Dao điên cuồng gào thét: "Tôi không ăn! Có chết cũng