Nhạc Dao Dao có chút thất vọng, nàng ta cụp mắt: "Không cần đâu, tôi muốn tận tay đưa đồ ăn cho hắn"
Quản gia lập tức khuyên nhủ: "Không được đâu ạ, thiếu gia đã căn dặn tôi phải chăm sóc ngài thật tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì thì mạng của lão già này phải làm sao?"
Nhạc Dao Dao cúi đầu, nói: "Tần Trạch không còn giam giữ tôi, hắn đã cho phép tôi ra ngoài.
Ông không nhìn thấy hay sao? Dạo này hắn đối xử với tôi rất tốt"
"Huống chi tôi chỉ đi đưa đồ ăn cho hắn, tôi cũng không có đi lung tung"
Quản gia vẫn có chút không yên tâm: "Chuyện này..."
Nhạc Dao Dao ra sức thuyết phục, nàng ta chân thành tha thiết nói: "Hay là như thế này đi, ông đưa tôi đến công ty của Tần Trạch, tôi hứa là tôi giao đồ ăn cho hắn xong sẽ lập tức cùng ông trở về"
Cuối cùng, vị quản gia kia vẫn đáp ứng cho Nhạc Dao Dao đến đưa cơm.
Nhạc Dao Dao vui vẻ, nàng ta thay một chiếc váy trắng, trông có vẻ rất trong sáng đáng yêu.
Sau đó cầm thức ăn lên, nhanh chóng đi đến chỗ Tần Trạch.
Vốn dĩ nàng ta cho rằng khi mình đốn thì Tần Trạch sẽ rất cảm động, nhưng ngàn vạn lần vẫn không nghĩ đến nhìn thấy một màn trước mặt.
Nhạc Dao Dao sững người trước cửa, nàng ta nghe thấy âm thanh vô cùng ái muội bên trong.
Nàng ta sững người lại, không dám tin tưởng những gì bản thân vừa nghe.
Nhạc Dao Dao cố lấy lại bình tĩnh, nàng cẩn thận nghe kỹ âm thanh bên trong, lúc này mới thật sự nhận ra, người bôn trong chính là Tần Trạch.
Sắc mặt Nhạc Dao Dao trắng bệch, nàng điên cuồng mà xông vào bên trong.
Nhạc Dao Dao tiến đến đẩy hai người họ ra, nhưng kết quả lại để bản thân ngã xuống.
Nàng ta ngồi thụp dưới đất, nước mắt lăn dài trên má, trông vô cùng đáng thương.
Nhạc Dao Dao cuối cùng cũng không chịu nỗi, nàng ta gào lên: "Tần Trạch! Anh đang làm gì vậy?"
Khi nãy Tần Trạch đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, vì thế nên hắn đã nhanh chóng chùm chăn lên cho Lạc Tuyết.
Hắn khẽ ôm nữ nhân đang rúc vào lòng bởi vì sợ hãi kia, sau đó lạnh lùng nhìn Nhạc Dao Dao, quát: "Ra ngoài!!!"
Nhạc Dao Dao nước mắt như mưa, nàng ta chạy nhanh khỏi phòng.
Nàng ta chạy thật nhanh xuống cầu thang.
Bởi vì chạy quá nhanh, chân lại mang một đôi cao gót khiến cho nàng ta khó khăn khi chạy.
Có lẽ vì những lý do ấy cho nên Nhạc Dao Dao té ngã, nàng ta từ cầu thang lăn xuống.
Trong bụng lại còn có đứa bé, lần này ngã từ trên xuống như vậy, liền sảy thai.
Nhạc Dao Dao co quắp nằm trên sàn, máu từ đâu chảy dọc xuống bắp đùi, thấm ướt cả chiếc váy trắng.
Mùi máu tanh tưởi lan tỏa, Nhạc Dao Dao đau đớn đến mức ngất đi, căn bản không biết rằng ai đã đem nàng ta đến bệnh viện.
Đến khi Nhạc Dao Dao tỉnh lại, nàng ta theo thói quen xoa xoa cái bụng nhỏ vừa nhô lên một chút của mình.
Đến khi sờ thì lại