Nhạc Dao Dao bị câu nói kia của Tần Trạch làm cho tổn thương, nàng ta không nói một lời, cố gắng nhịn lấy cơn đau trong bụng.
Tần Trạch muốn nói lại thôi, hắn cho người kiểm tra sức khỏe của Lạc Tuyết, sau đó bế nàng ta về biệt thự riêng.
Vốn dĩ là hắn sẽ để Lạc Tuyết ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, nhưng nàng ấy cứ đòi trở về, nói là sợ bệnh viện, không muốn ở đây.
Vì thế Tần Trạch chỉ có thể thuận theo, đem Lạc Tuyết trở về biệt thự.
Nhạc Dao Dao đau khổ, nàng ta một mình ngồi trong phòng bệnh mà khóc, tê tâm liệt phế mà khóc.
Nhạc Dao Dao thật sự rất mệt mỏi, nàng cố gắng để giành lấy mọi thứ mà mình vốn dĩ phải có, nhưng cho dù nàng làm bất cứ thứ gì đi nữa thì cũng không thể đạt được.
Trước kia mọi chuyện không có như vậy, nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Chứ không phải như bây giờ, tất cả mọi thứ đều vụt mất ngay trước mắt nàng.
Có lẽ là bắt đầu từ khi Nhạc Linh Nhi cùng Tần Trạch kết hôn! Đúng, chắc chắn là lúc ấy.
Nếu không thì tại sao hắn lại như vậy?
Hay là từ khi Tống Thanh Thanh lộ ra bí mật kia? Bởi vì mối thù giết mẹ, Tần Trạch mới đối xử tàn nhẫn như vậy với nàng?
Bởi vì Tống Thanh Thanh giết Tần Mẫu, vì thế cho nên Tần Trạch trút hết những oán hận lên đầu nàng? Còn nhẫn tâm giết con của mình để trả thù?
Nàng đau khổ chịu đựng khoảng thời gian trước kia còn không đủ hay sao? Nếu không thì tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
Bên ngoài có người khác, hại chết đứa con chưa tròn 2 tháng, Tần Trạch, hắn ta còn là con người hay không?
Nàng thật sự mệt mỏi, từ trước đến nay nàng không hề hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn.
Nàng cứ tưởng rằng, chỉ cần dùng tâm để khiến tâm dao động.
Thế nhưng, lền này có vẻ nàng đã sai rồi.
Nếu ở cạnh nhau chỉ mang theo đau khổ, vậy thì rời xa thôi.
Nàng không muốn ở đây nhìn Tần Trạch và người con gái khác âu yếm cùng nhau nữa, nàng không mạnh mẽ đến mức ấy.
Vì thế, sau khi chuyện này kết thúc thì nàng sẽ rời khỏi đây.
Nhạc Dao Dao khóc, nàng khóc rất nhiều.
Gương mặt tiều tụy đến cực điểm, nhưng cuối cùng nàng cũng đã tìm ra cho mình một lối giải thoát, đó là rời xa Tần Trạch, rời khỏi đây.
___
Bên này, sau khi Nguyệt Ninh lần nữa mở mắt, hệ thống cùng Mộ Dung Duật đang ngồi im nhìn chằm chằm nàng.
Nguyệt Ninh: "?" Mặt của nàng dính cái gì à?
Gương mặt Nguyệt Ninh có chút khó hiểu, nàng cau mày: "Có chuyện gì? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"
Hệ thống cuối cũng không chịu được nữa, nó nhảy vọt vào người Nguyệt Ninh, không chịu đi xuống.
Mộ Dung Duật thì khá hơn một chút, nhưng hắn vẫn tiến lại rồi nhìn nàng.
Hắn không nói, nhưng tròng mắt vẫn ươn ướt.
Nguyệt Ninh nhếch môi: "Có bệnh?"
Mộ Dung Duật nhìn một lúc, sau đó hắn mới lấy lại tinh thần, giọng nói hung hăng: "Bổn thiếu gia không có bệnh! Cô