Nhạc Dao Dao vừa cảm thấy tốt hơn một chút liền sang nước ngoài, nàng một thân một mình mà rời khỏi, không một xu dính túi.
5 năm sau.
Một nữ nhân mặc một chiếc váy trắng, dáng vẻ thanh thuần đang xách theo chiếc vali ở sân bay.
Nàng ăn mặc dản dị, đeo một cái kích râm khiến cho gương mặt bị che khuất một nữa, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo.
Đơn giản như vậy mà lại rất thu hút ánh nhìn.
Nhạc Dao Dao vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại Mặc Thâm, nàng liền nhấc máy lên.
Một âm thanh ôn hòa liền truyền đến: "Xuống máy bay rồi chứ?"
Nhạc Dao Dao lên tiếng: "Ừm, vừa xuống khỏi máy bay"
Mặc Thâm là người mà nàng quen được tại nước ngoài, hắn ôn nhu chăm sóc nàng, giúp đỡ cho nàng từng chút khi không có tiền xoay sở.
Mặc Thâm: "Ân, vậy thì nghĩ ngơi sớm đi.
Nhớ ăn uống đầy đủ, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi"
Nhạc Dao Dao khẽ cười , đôi mắt cong cong mà nói: "Ừm, anh cũng vậy.
Ngủ sớm một chút đi, tạm biệt"
Tắt máy xong, Nhạc Dao Dao khẽ thở dài.
Khoảng thời gian 5 năm này, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.
Nhưng cũng có thể khiến cho một con người thay đổi.
Thật sự, lần này nàng không có ý định trở về nơi này.
Nhưng không hiểu tại sao bản năng cứ thúc giục nàng về, có lẽ mọi việc vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa cho nên nàng mới muốn trở lại.
Nếu thật sự là như vậy, lần này trở về thì nàng sẽ giải quyết mọi thứ ổn thỏa, sau đó trở về W Quốc.
Sau 5 năm, nàng cũng đã không còn chút tình cảm nào với Tần Trạch.
Nàng chỉ muốn an ổn mà sinh hoạt tại một quốc gia khác, không muốn cùng hắn ta dính líu gì nữa.
Nhạc Dao Dao nhanh chóng rời khỏi sân bay, nàng bắt một chiếc taxi, dựa định đến khách sạn mà ngủ một giấc.
Nghĩ nghĩ, nàng ta lại kêu tài xế chuyển hướng đến quán bar gần đó.
Đến nơi, Nhạc Dao Dao trả tiền xe sau đó nhanh chóng tiến vào bar.
Bên trong không gian vô cùng náo nhiệt, ánh đèn nhấp nháy, sôi động.
Quả nhiên, nơi này là chỗ rất thích hợp để giải sầu, xóa tan phiền não.
Nhạc Dao Dao tiến đến, nàng ngồi vào bàn, sau đó khẽ nhếch môi, nói: "Tôi muốn một loại rượu ngon, có thể thả lỏng tâm trạng"
Hiện tại bây giờ có về khách sạn cũng như vậy mà thôi, cô đơn, nhạt nhẽo.
Chi bằng nàng tới nơi này, uống chút rượu giải sầu thì có lẽ còn tốt hơn.
Ít nhất, nếu nàng say thì sẽ không phải nghĩ đền những chuyện kia nữa.
Nếu lúc trước nàng còn ở tại W Quốc, nàng sẽ không nghĩ đến những chuyện này.
Nhưng hiện tại nàng đã trở về, vẫn là khung cảnh ấy, vẫn là con hẻm ấy, nhưng mọi thứ đã thay đổi, kể cả hắn.
Nhạc Dao Dao cứ mang tâm trạng kia, nàng uống không biết bao nhiêu rượu, cuối cùng say đến mơ màng.
Nàng cảm thấy bản thân mình thật thất bại, cái gì cũng không thể giữ được.
Từ tiền tài danh vọng, người mà nàng hi sinh không biết bao nhiêu lần để có được tình yêu của hắn, đến cả đứa con trong bụng cũng mất.
Cay nghiệt nhất có lẽ là, đứa bé ấy do chính tay cha của nó giết chết!
Tuy không phải trực tiếp, nhưng nếu hắn không có người bên ngoài thì làm sao mà nàng lại