Phương Hàn buông ra, Hạ An bật ngồi thẳng, toàn thân nhếch nhác, không một mảnh vải che thân, cô đỏ mặt không dám nhìn anh.
Váy cô bị anh xé rách làm đôi, hai tay bị trói chặt. Cô tức giận đến đỏ mặt nhưng không dám nói, đưa hai tay bị trói ra trước mặt anh, chỉ hạ thấp giọng:
“Cởi ra giúp tôi".
Phương Hàn quăng lên mình cô chiếc áo vest ngoài của anh, vờ như không nghe thấy cô nói gì, cứ thế mà khởi động xe đi.
Hạ An mở to mắt: “Phương tổng, anh định đi đâu?”
Phương Hàn xấu xa nhún vai: “Tôi có chút việc phải đến nhà Tần Phong".
“Anh... vậy anh có thể đưa tôi về nhà trước được không?”
“Không được, một là cô xuống ở đây, hai là theo tôi đến nhà Tần Phong, cô chọn đi?”
“Vậy cho tôi xuống đây".
Phương Hàn quay mặt lại, cởi trói cho cô, tầm mắt dừng trên khuôn mặt đầy ấm ức của cô, anh nhìn xung quanh:
“Cô khẳng định muốn xuống đây?”
Hạ An thật sự không muốn đến nhà Tần Phong với bộ dạng này, để em gái và em rể nhìn thấy, cô còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa.
“Muốn... tôi thà chết ở đây cũng không đi cùng anh đến nhà Tần Phong", Hạ An khẳng định muốn xuống xe.
“Vậy được, tôi sẽ mở cửa xe". Anh dừng xe, đưa tay sang chạm vào cửa xe, mở ra.
Cửa xe vừa mở ra, nhìn xung quanh toàn cây cối, một màu đen tối như mực, cô không biết đây là ở chỗ nào, không mảnh vải che thân, nếu xuống ở đây lỡ gặp người xấu thì cô sẽ chết mất. Hạ An tức giận muốn điên lên vì người đàn ông bên cạnh.
“Sao cô còn chưa xuống xe?”
Hạ An ấm ức kích động, đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Phương Hàn... anh thật độc ác mà , nếu anh muốn giết tôi chết thì cứ một dao là xong, sao phải làm vậy với tôi?”
“Là do cô chọn, giờ cô nói tôi độc ác là sao?”
Hạ An biết cô không bao giờ nói lại người đàn ông này, càng nói người chịu thiệt là bản thân cô mà thôi.
Mắt cô ngấn nước nói nhỏ: “Anh nói tha cho tôi rồi mà, sao lại...”
“Tôi nói tha là không làm gì cô, chứ không nói là đưa cô về nhà".
“Tôi sợ rồi, đừng làm khó tôi nữa được không? Tôi không muốn ở lại đây, càng không muốn đến nhà Tần Phong. Bộ dạng của tôi nếu để họ thấy được, làm sao tôi còn mặt mũi để sống", Hạ An nhìn anh rồi nói tiếp.
“Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi, từ nay tôi không dám nói gì anh nữa", giọng nói của cô hết sức nhẹ nhàng.
Hài lòng với thái độ nhận sai của cô, anh cười nhếch môi.
Nhìn vào mắt Hạ An , anh biết cô rất sợ. Cuối cùng anh mềm lòng, không trêu đùa cô nữa, đưa cô về nhà. Đi ngang qua shop thời trang, anh không bước xuống xe mà gọi nhân viên ra, mua cho cô một cái váy.
Kính xe Phương Hàn màu đen tối, ở ngoài nhìn vào sẽ không thấy được gì. Hạ An được áo khoác của anh che trên người, ngồi phía sau nên không ai để ý. Khi nhận lấy đồ từ tay anh, cô ngại ngùng, ngồi nép vào một bên góc tránh ánh mắt của anh, nhanh tay mặc váy vào. Phương Hàn nhìn qua kính chiếu hậu đằng trước có thể thấy được hành động của cô phía sau.
Sau khi đưa Hạ An về đến trước cổng Phương gia, anh liền lái xe đến nhà Tần phong.
“Tôi đang chuẩn bị