Chỉ còn lại một mình cô trong phòng toilet, Hạ An thấy lòng cô thật lạnh lẽo, chua xót, nước mắt không hẹn mà thi nhau rơi xuống. Cô muốn đứng dậy nhưng hai chân cô không còn chút sức lực nào, cô ráng chống đỡ ngồi dậy để lau mình mặc đồ vào, dù áo bị anh xé rách một chút nhưng cô vẫn còn áo khoác có thể mặc được.
Hạ An cứ nghĩ lần đầu tiên của cô sẽ cùng người cô yêu, sẽ vô cùng ngọt ngào trong một không gian lãng mạn, nếu không cũng phải trong một căn phòng sạch sẽ... vậy mà... Nhìn lại mình bây giờ, nhếch nhác giống như một con búp bê bằng vải bị rách, vô cùng khó coi.
Trước mặt người đàn ông đó, Hạ An , đến sự tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn.
Phương Hàn đưa Hạ An về đến Phương gia.
“Quản gia đâu rồi”, anh quát to.
Phùng quản gia đi ra: “Thiếu gia... có chuyện gì vậy?”
Phương Hàn ánh mắt sắc bén, đưa tay chỉ về phía Hạ An đang đứng đó: "Từ nay ông giao thêm việc cho cô ta làm, đừng để cô ta rảnh rỗi ra ngoài nữa".
“Dạ... tôi biết rồi”.
Nói rồi anh liếc nhìn Hạ An một cái rồi đi ra ngoài lái xe rời đi.
Hạ An về đến phòng, mệt mỏi, ấm ức. Cô ngồi xuống vùi mặt vào giữa hai chân bật khóc nức nở thành tiếng.
Đến tối Phương Hàn đang ở sân bay chuẩn bị ra nước ngoài công tác, nhớ lại hôm nay lúc làm chuyện đó với Hạ An , anh không có mang bao hay dùng biện pháp nào, anh cầm máy gọi điện cho cho quản gia, nói với ông đi mua thuốc tránh thai cho Hạ An uống.
Phùng quản gia khi nghe máy xong liền đi lấy một viên thuốc tránh thai, gọi hai cô gái giúp việc là Ngân Anh và Ngọc Dĩnh lại.
“Hai cô đem viên thuốc này... đến phòng Hạ An đưa cho cô ấy uống, phải tận mắt thấy cô ấy uống rồi mới được đi nghe không, tôi có việc phải ra ngoài một lát”.
“Dạ”, hai cô gái đồng thanh đáp. Cầm viên thuốc bé tí trên tay, hai cô gái rất muốn hỏi quản gia đây là thuốc gì nhưng không dám hỏi.
Đến phòng Hạ An phải đi vòng ra phía sau, mà phía sau là sân vườn được trồng rất nhiều cỏ ngắn mini. Thấy một con chuột nhỏ chạy qua, Ngân Anh hoảng hốt la lên, tay đang cầm ly nước và viên thuốc cũng buông ra làm cả hai rơi xuống đất.
“Chuyện gì vậy Ngân Anh”, Ngọc Dĩnh hỏi.
“Có con chuột vừa chạy qua chân tôi... tôi sợ lắm”. Ngân Anh vừa nói vừa nhìn chân mình rồi nhìn xung quanh đó.
“Có con chuột cũng sợ, cô làm tôi giật mình, mau đi đưa thuốc cho Hạ An đi”, Ngọc Dĩnh hối thúc.
“Chết rồi... nãy sợ quá tôi làm rớt mất rồi, làm sao bây giờ?”
“Cô đúng thật là, còn không mau tìm đi".
Vì trời tối, viên thuốc lại nhỏ rơi xuống đám cỏ ngắn mini, cả hai cô gái tìm quanh chỗ đó mà cũng không thấy.
“Tìm không thấy giờ sao, Ngọc Dĩnh? Hay chúng ta đi xin lại Phùng quản gia đi?”
“Đi xin lại cho bị mắng hay gì, mà quản gia lúc nãy ra ngoài rồi cô không thấy hả?”
“Vậy giờ làm sao? ...Hay là nếu quản gia hỏi, chúng ta nói đưa cho Hạ An uống rồi", Ngân Anh lo lắng nói.
“Không được, nếu ông ấy hỏi lại Hạ An thì sao?”
“Vậy giờ phải làm sao? Chúng ta cũng không biết thuốc đó là thuốc gì thì làm sao mà đi mua lại".
“Tôi có cách rồi... chúng ta cứ lấy đại một viên thuốc cảm đưa cho Hạ An uống coi như xong. Nếu quản gia có hỏi, chúng ta cứ nói là đưa cho cô ấy uống rồi, cô ta cũng không cãi được", Ngọc Dĩnh nói ra ý kiến của mình.
“Vậy cũng được”, Ngân Anh đồng ý.
Hai cô gái lấy viên thuốc cảm thay thế viên thuốc quản gia đưa cho Hạ An uống.
Ngân anh gõ cửa: “Hạ An , mở cửa cho tôi với”.
Hạ An mệt mỏi đang nằm trên giường nghe tiếng gõ cửa, cô lê thân mình đến mở cửa.
“Có chuyện gì thế?” Hạ An nhìn hai cô gái hỏi.
Hai cô gái bước vào, Ngân Anh đưa cho cô viên thuốc: “Quản gia kêu chúng tôi