Hạ An cùng vợ chồng em gái đang ngồi ăn cơm thì nghe tiếng chuông cửa reo.
"Để anh mở cho." Tần Phong đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Hạ An vui vẻ đang ăn cơm rất ngon cùng em gái, thì bỗng dưng sững sờ vì thấy Phương Hàn cùng Tần Phong đi vào.
Hạ Tâm cứ nhìn chăm chăm Phương Hàn, tiền cũng trả rồi, không biết anh ta đến đây làm gì?
Tần Phong lấy chén đũa cho anh. Từ lúc bước vào ánh mắt anh luôn đặt trên người Hạ An, vậy mà khi thấy anh, nụ cười trên môi cô từ vui vẻ đến cứng ngắt, khiến ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo hơn.
Chạm phải ánh mắt sắc bén của anh, Hạ An cúi mặt xuống tiếp tục ăn giả vờ như không để ý đến anh.
Trong bữa cơm tối...
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, ngượng ngùng không tự nhiên.
Hạ Tâm thấy vậy thì lên tiếng: "Chị, chị ăn bánh trứng này đi, Tần Phong mới mua về đó ạ!" Vừa nói Hạ Tâm vừa đưa bánh cho chị.
Hạ An cầm lấy: "Cám ơn em!" rồi đưa bánh lên miệng ăn từng chút, không biết bánh ngon hay không mà cô ăn liền mấy cái.
Hạ Tâm nhìn chị ăn rất ngon miệng liền hỏi: "Ngon lắm đúng không chị? Từ lúc em mang thai thèm bánh này lắm, có thể ăn bánh này trừ cơm luôn á, nếu chị thích mai Tần Phong sẽ mua nhiều hơn."
Hạ An mỉm cười: "Cảm ơn em."
Phương Hàn thấy Hạ An ăn bánh rất ngon miệng, cô không thèm nhìn anh thêm lần nào nữa.
Sau bữa cơm, Hạ Tâm và Hạ An rửa chén bát.
Tần Phong và Phương Hàn ngồi uống rượu ở phòng khách. Thấy điện thoại Phương Hàn đổ chuông liên hồi nhưng cậu ta không nghe máy, liếc sơ điện thoại của bạn Tần Phong biết là ai rồi.
"Cũng trễ rồi cậu về nhà đi, để vợ chưa cưới ở nhà một mình không hay đâu, để Giản Đình gọi điện hoài như vậy sao được."
"Không muốn về... cậu có muốn uống rượu cùng tôi hay không thì nói một tiếng." Phương Hàn nhàn nhạt nói.
"Không lẽ cậu định uống hết rượu nhà tôi rồi mới chịu về sao?"
"Chuyện của tôi không cần cậu quản, hôm nay tôi sẽ ở lại đây, cậu đừng hỏi thêm gì nữa."
Nghe thấy Phương Hàn nói thế, Tần Phong liền cười nhếch môi, cái tên điên này, lúc nào cũng nói chuyện ngang ngược như thế. Nếu không phải bạn bè thân lâu năm còn lâu anh mới mở cửa cho vào nhà... Tần Phong không thèm hỏi cũng biết lí do cậu ta muốn ở lại nhà anh.
Tầm mắt Phương Hàn đang hướng vào phòng bếp, nhìn thấy hai chị em Hạ An, đang rửa chén bát, không biết nói chuyện gì mà hai người có vẻ rất vui.
Nụ cười của Hạ An rất thoải mái như thể dù thế giới ngoài kia có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô vậy. Cuộc sống của cô thật đơn thuần dù đã từng chịu khổ nhưng vẫn dễ dàng quên đi.
Tần Phong cũng nhìn theo ánh mắt Phương Hàn, nhìn thấy nụ cười của Hạ Tâm, anh mỉm cười hạnh phúc lên tiếng nói: "Điều khiến tôi luôn cảm thấy hạnh phúc nhất là mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ mà mình yêu thương nhất."
Lời nói của Tần Phong làm Phương Hàn chấn động.
Người phụ nữ mình yêu thương nhất sao?
Phương Hàn khẽ nghiêng người tầm mắt anh lại hướng về phía Hạ An.
Trong lòng anh luôn có Hạ An, lẽ nào là cô ấy sao? Tâm tình Phương Hàn lúc này có đủ loại cảm xúc.
Miệng thì nói muốn cưới Giản Đình, muốn bù đắp cho cô, nhưng trong lòng lại luôn nhớ đến Hạ An. Sự thay lòng của anh khiến anh hoàn toàn không thể chấp nhận, thậm chí không có dũng khí để đối mặt với cả hai. Anh không muốn làm tổn thương Giản Đình, nhưng nghĩ đến Hạ An sẽ rời khỏi anh, anh cảm thấy không chịu nổi.
Hạ An và Hạ Tâm vừa trò chuyện vừa rửa chén bát xong.
"Chị... Tần Phong đã giúp chị chuyển tiền trả cho Phương Hàn rồi, không biết vì sao anh ta lại đến đây? Hay là nhân lúc anh ta có mặt ở đây, chị nói về đứa bé luôn đi."
Hạ An nghe em gái nói vậy liền liếc nhìn về phía phòng khách, thấy anh vẫn ngồi đó đang từ tốn uống rượu cùng Tần Phong.
**********
10 giờ tối...
Tần Phong ôm Hạ Tâm đang nằm trên giường.
"Phong, sao Phương Hàn, anh ta không về nhà."
"Anh đoán nguyên nhân chính là chị em." Tần Phong hôn lên đỉnh đầu cô.
"Vì chị Hạ An sao?" Hạ Tâm ngước mặt lên hỏi anh.
Tần Phong gật đầu: "Ừ” rồi hôn vào miệng nhỏ của vợ một cái rồi nói tiếp: "Chuyện này là riêng tư của hai người họ, cứ để họ tự giải quyết với nhau, em không cần suy nghĩ nhiều làm gì, không khéo lại ảnh hưởng đến cục cưng nữa, biết không? Còn nữa... em không được nhìn chăm chăm Phương Hàn như thế! Anh ghen đấy."
"Em nhìn Phương Hàn lúc nào?" Hạ Tâm tròn mắt hỏi chồng.
"Trong bữa cơm tối, em nhìn cậu ta."
Hạ Tâm thật sự không biết chồng cô để ý như vậy, cô nhìn Phương Hàn vì cô ghét anh ta đối xử không tốt với chị gái cô. Thấy anh ghen tuông như vậy cô liền vội vàng giải thích."
"Phong... em nhìn Phương Hàn là vì em ghét anh ta đối xử không tốt với chị em, chứ em không..." Hạ Tâm chưa nói hết câu, môi cô liền bị môi anh ngậm lấy, Tần Phong hơi nghiêng đầu lưỡi anh nhẹ nhàng uyển chuyển vào trong khoang miệng của vợ, quấn lấy đầu lưỡi cô mút mát những hương vị ngọt ngào.
Hạ Tâm ôm lấy chồng, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh. Nụ hôn này rất dài, đến khi tách ra hai người cùng nhau thở gấp.
"Phong... từ nay em sẽ không nhìn anh ta nữa."
"Ngoan." Tần Phong mỉm cười thỏa mãn, ôm vợ vào lòng. Là anh ghen tuông vô cớ, anh biết vợ anh chỉ nhìn thôi chứ không có ý gì, nhưng khi thấy cô nhìn người đàn ông khác, tim anh lại nhói lên. Nếu được anh chỉ muốn cô nhìn mỗi mình anh thôi."
***************
Tại Phương gia...
Giản Đình ngồi trong phòng ngủ cứ gọi điện liên tục cho Phương Hàn hết cuộc này đến cuộc khác nhưng anh không nghe máy của cô.
Đây không phải là trùng hợp. Hạ An không có về nhà, anh cũng vậy, nếu anh không ở cạnh Hạ An thì tại sao không nghe điện thoại của cô.
Điện thoại hoài vẫn không thấy anh nghe máy, Giản Đình tức giận ném điện thoại qua một bên, càng nghĩ trong đầu cô hiện lên cảnh anh và Hạ An đang ở bên nhau. Buồn bã, chua xót khiến Giản Đình bật khóc thành tiếng.
******************
Phòng khách của nhà Tần Phong.
Phương Hàn bên này đang nằm trên ghế sofa, vì uống nhiều rượu mà có chút nhức đầu. Dù bây giờ anh thật sự muốn lên phòng gặp Hạ An, nhưng anh không có lí do nào để lên đó. Có một điều Phương Hàn rất rõ, anh sợ khi gần cô lại không kiềm chế được mà muốn cô, vì thế anh đang cố ổn định con tim đang hỗn loạn của mình.
Nếu anh đã lựa chọn Giản Đình, dù yêu hay không anh vẫn phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
Cho nên...
Chỉ