Hạ An thật sự không ngủ được, cô nhớ đến những lời nói vừa rồi của Giản Đình.
Mấy phút trước...
"Hạ An, tôi có chuyện muốn nói cho cô rõ." Giản Đình nghiêm giọng, nghiêm túc nhìn Hạ An nói.
"Cô nói đi." Vẻ mặt Hạ An có chút ảm đạm, cô cảm thấy rối rắm vì chuyện này.
Giản Đình cầm tay Hạ An, tha thiết nhìn cô nói: "Hạ An, tôi biết những lời tôi sắp nói sẽ làm tổn thương cô, nhưng mà tôi thật lòng xin cô hãy tự động rời khỏi Phương Hàn đi có được không? Xin cô đừng đem đứa bé ra làm cái cớ nữa." Đôi mắt ngấn nước chứa đựng sự cầu khẩn chân thành của Giản Đình, khiến người ta nhìn vào liền thấy mềm lòng.
Hạ An im lặng, thật sự không nghĩ Giản Đình có thể nói ra những lời này. Cô sững sờ nhìn Giản Đình rất lâu.
Thấy Hạ An không trả lời, Giản Đình tiếp tục nói: "Cô cũng hiểu giữa cô và Phương Hàn chẳng có tình cảm, anh ấy vì tôi mà làm tổn thương cô. Cho đến bây giờ dây dưa cùng cô là vì đứa bé trong bụng cô, chứ thật ra anh ấy không hề yêu cô, từ đầu đến cuối anh ấy chỉ yêu duy nhất một mình tôi thôi."
Hạ An đặt tay nhẹ lên bụng hít mạnh một hơi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ngẩng đầu nhìn Giản Đình.
Lời của Giản Đình rất trực tiếp, rất nhẫn tâm, nhưng... Hạ An không thể không thừa nhận là cô ấy nói rất đúng.
Hạ An biết anh không có yêu cô... đừng nói là yêu mà ngay đến việc thích cô một chút cũng không có.
Niềm đau nơi đấy lòng phút chốc vỡ oà, hô hấp của cô cũng trở nên nặng nề nhưng vẫn chỉ nhìn Giản Đình, đợi cô ta nói tiếp.
"Cô cũng biết tôi rất yêu Phương Hàn, không thể sống thiếu anh ấy. Tôi xin cô, sau khi sinh đứa bé ra hãy giao cho tôi và anh ấy, tôi hứa sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Còn cô hãy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình đi. Hãy tìm một người đàn ông thuộc về cô." Vừa dứt lời Giản Đình nghẹn ngào nức nở.
Hạ An rất muốn khóc, cô cũng yêu anh không thua kém gì Giản Đình. Cô không dám hi vọng sẽ có tình yêu của anh, và cũng chưa từng nghĩ muốn ở lại đây, ở bên cạnh người đàn ông chưa từng có giây phút nào thuộc về cô.
Cảm thấy đau đớn, rất miễn cưỡng rất gượng gạo, Hạ An cố nở nụ cười ngượng.
"Giản Đình, cô đừng lo lắng, tôi và anh ấy không hề có tình cảm yêu đương gì. Nếu như... nếu như có thể, sau khi sinh bé con xong tôi sẽ ra đi, tôi tuyệt đối không dây dưa cùng anh ấy."
Giản Đình nghe Hạ An nói xong liền vui mừng: "Tôi và anh ấy sẽ kết hôn, cô sẽ chúc phúc chúng tôi chứ?"
Lồng ngực đau nhói, càng lúc càng nặng nề, Hạ An miễn cưỡng nói ra: "Nhất định rồi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Giản Đình vui vẻ mỉm cười: "Hạ An, cám ơn cô, cô thật sự là một cô gái tốt và hiểu chuyện, rồi sau này cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình."
Hạ An gượng gạo chỉ khẽ cười...
Mọi chuyện được như ý nguyện, Giản Đình coi như không thấy vẻ mặt bi thương Hạ An, cô hài lòng ra khỏi phòng để cho Hạ An nghỉ ngơi.
*************
Sau khi nhớ lại cuộc nói chuyện với Giản Đình, Hạ An cảm thấy hơi đói bụng nên ngồi dậy muốn xuống nhà kiếm gì đó ăn.
Dù có đau lòng có buồn đến đâu nhưng cô không thể để bé con trong bụng đói được. Hạ An mở cửa đi ra ngoài để xuống nhà dưới, vừa đi ngang qua phòng làm việc của Phương Hàn, cô chợt dừng lại.
Vì lúc Giản Đình bưng trà vào cho anh không khoá cửa, chỉ để khép hờ, nên lúc đi ngang qua Hạ An vô tình thấy được một màn khiến cô hết sức đau lòng: Giản Đình ngồi trên người anh, hai người cứ thế đang ôm hôn nhau trên ghế.
Phương Hàn đang bị Giản Đình cưỡng hôn, gương mặt không cảm xúc, anh đưa tay lên định đẩy Giản Đình ra, nhưng vừa đưa tay lên ánh mắt anh vô tình liếc ra phía cánh cửa đang khép hờ, thấy một dáng người đứng ngây ngốc ở ngoài đó, thân thể anh cứng đờ, mấy giây tiếp theo cô liền lướt qua đi mất.
Giản Đình đang ra sức hôn hít trên môi anh, đột nhiên bị đẩy mạnh ra, cô trố mắt nhìn anh.
"Giản Đình, anh đang làm việc, em đừng làm loạn nữa, mau về phòng ngủ đi." Phương Hàn nói như không nói.
Giản Đình không để ý đến sắc mặt của anh, liền đứng dậy nở nụ cười ngọt ngào: "Vậy anh làm việc đi, em về phòng trước đây." Nói xong Giản Đình quay người đi ra cửa về lại phòng mình.
***********
Hạ An không còn tâm trạng ăn uống,