Lúc này Hạ An mới sực tỉnh. Anh nói sẽ bên cạnh cô hết hôm nay, nói như vậy anh và cô sẽ không về nhà sao?
Tầm mắt của cô chuyển sang nhìn người đàn ông điển trai kế bên, anh rất chú tâm lái xe.
Phương Hàn không đưa cô về Phương gia mà đưa cô đến căn hộ của anh.
Căn hộ này anh đã từng đưa cô đến một lần, sau này anh cũng sẽ thường xuyên đưa cô đến đây.
Phương Hàn mở cửa, cả hai đi vào trong. Có lẽ vì mới trải qua trận ân ái với anh nên Hạ An vẫn còn mắc cỡ, ngượng ngùng không thôi.
Căn hộ này cô đã từng đến, không nghĩ là mình được đến lần thứ hai như vậy.
Phương Hàn cởi áo vest ngoài để xuống ghế sofa. Anh biết cô gái của anh vẫn còn ngại ngùng nên anh cũng không ngồi xuống cạnh cô. Anh đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy nước uống.
Anh muốn lấy cho cô một cốc sữa, nhưng ở đây ngoài rượu, bia, nước lọc ra thì chẳng có gì, vì anh ít khi lui tới nên cũng không mua gì để sẵn.
Trong căn hộ xa hoa, bóng đêm bên ngoài toát lên sự yên tĩnh khiến lòng người an tâm đến lạ thường.
Phương Hàn đi ra khỏi bếp, trên tay mang theo một cốc nước lọc, đưa cho cô.
"Em uống đỡ nước lọc đi, ở đây không có sữa." Anh vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô.
Hạ An nhận lấy ly nước từ anh, uống một hớp rồi để xuống bàn.
"Em có muốn ăn chút gì không?"
Dù bụng đã rất no, nhưng không biết sao cô lại gật đầu đồng ý.
Phương Hàn xem đồng hồ trên tay, mới có 9 giờ tối, siêu thị ở dưới nhà vẫn còn mở cửa. "Vậy em ở đây đợi tôi một lát, trong tủ lạnh không còn gì để ăn, tôi xuống siêu thị phía dưới mua một ít đồ." Phương Hàn nói, rồi đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo, cởi bỏ quần áo đi làm, thay vào đó là chiếc áo phông hở cổ và quần soóc rất thoải mái.
Trước khi ra khỏi nhà anh không quên bật ti vi cho cô xem.
Phương Hàn vừa ra khỏi nhà thì điện thoại của anh để trên bàn ăn cũng đổ chuông liên tục.
Anh không mang theo điện thoại sao? Hạ An đi theo tiếng chuông vào bếp, thấy điện thoại anh nằm trên bàn, nhìn màn hình số có lưu tên, là Giản Đình đang gọi đến. Cô không dám nghe máy, cũng không có quyền nghe máy.
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, khiến điện thoại anh không ngừng đổ chuông.
Hạ An siết chặt hai bàn tay, tiếng chuông điện thoại cứ vang lên như đang nhắc nhở cô. Cô cảm thấy mình như một tiểu tam đang lén lút ở bên cạnh chồng người ta.
****************
Giản Đình bên này gọi cho anh hết lần này đến lần khác vẫn không thấy anh nghe máy, tức giận cô ném điện thoại qua một bên.
Vì sao Phương Hàn không nghe điện thoại cô, vì sao anh và Hạ An đều không về nhà. Có phải hai người đang ở cạnh nhau hay không? Suy nghĩ này khiến cho Giản Đình như phát điên, cô chụp lấy chiếc gối trước mặt ném mạnh xuống đất, không kiềm chế được la to một cái: "Aaaaaa..."
Bỗng dưng điện thoại cô đổ chuông. Cứ ngỡ là Phương Hàn gọi lại, cô nhanh chóng cầm điện thoại, nhưng không phải số anh mà là một số lạ.
Giản Đình bực bội nghe máy: "Alo."
Đầu giây bên kia im lặng một lúc. Giản Đình mất kiên nhẫn lên tiếng sỗ sàng: “Gọi mà không nói là tôi tắt máy đấy.”
Không biết đầu dây bên kia là ai, nói gì mà vẻ mặt Giản Đình đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt có chút hoảng sợ: “Sao anh có số điện thoại của tôi? Anh là ma hay sao mà ám tôi hoài vậy? Tôi đã nói không quen biết anh, anh nghe rõ chưa?” Cô nói xong liền tắt máy, không cần nghe đối phương nói gì thêm.
****************
Sau khi Phương Hàn mua đồ về, thấy Hạ An ngồi xem tivi, không biết cô xem phim gì mà rất tập trung.
Thấy anh về, cô nhìn anh rồi lên tiếng nói nhỏ: “Lúc anh vừa ra ngoài thì chị Giản Đình có gọi cho anh, chị ấy gọi rất nhiều.”
Trong lòng Hạ An thoáng qua cảm xúc gì đó mà chính cô cũng không rõ.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc, khuôn mặt nhỏ xinh xìu xuống, Phương Hàn có chút đau lòng, anh lên tiếng: “Hôm nay tôi là của em, ai gọi cũng mặc kệ.”
“Ờ.” Hạ An nghe anh nói xong cảm thấy dễ chịu hơn. Là cô suy nghĩ quá hẹp hòi rồi chăng?
Phương Hàn không nói thêm gì nữa, xách đồ đi vào bếp.
Hạ An đang chăm chú xem phim thì ngửi thấy mùi thơm thức ăn. Không biết Phương Hàn nấu món gì mà rất thơm, bụng cô kiềm lòng không được lại réo lên. Hạ An tò mò đi vào bếp, liền nhìn thấy dáng vẻ đang nấu ăn của anh.
Anh đang nấu ăn cho cô sao? Hành động nhỏ này của anh khiến Hạ An vô cùng thỏa mãn.
Thật sự cô không muốn nhìn trộm anh thế này đâu, nếu anh biết được cô sẽ mất mặt lắm.
Nhưng... cô không thể rời mắt khỏi anh.
Anh như có ma lực, dù làm gì cũng khiến tầm mắt của cô hướng về anh, lưu luyến mọi hành động của anh.
Cho nên tầm mắt Hạ An từ đầu đến cuối vẫn luôn trên người anh.
Hình như cảm nhận được có đôi mắt đang nhìn anh, Phương Hàn đột