Hạ An không chịu nổi sự dỗ dành ngọt ngào của anh . Cuối cùng ngoan ngoan theo anh về nhà .
Về đến thành phố không chừng chừ hôm sau anh lập tức đưa cô đi đăng kí giấy kết hôn
.................
Đến cục dân chính.
Hạ An cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ. Mơ màng làm theo lời anh . Thậm chí chuyện quan trọng thế này mà vẫn chưa thông báo cho em gái biết, chỉ nghe theo lời anh thôi.
“ Đã đến đây rồi thì em không thể đổi ý , hay hối hận nữa đâu đó !” Phương Hàn mỉm cười nhìn cô, trực tiếp kéo cô vào trong.
Anh khẩn trương đi rất nhanh, Hạ An cứ thế bước theo anh.
“ Hai người đi chụp ảnh trước đi , sau đó điền đầy đủ thông tin vào tờ giấy này, nhớ đọc kĩ trước khi ký tên!” Người của cục dân chính nói rõ quy trình cho hai người nghe.
Phương Hàn kéo cô qua chỗ chụp hình. Hai người ngồi trước ống kính sau màn vải màu xanh . Rõ ràng hai người sắp kết hôn, nhưng khi chụp ảnh chung , Hạ An có ngượng ngùng.
Nhìn cả hai đều rất căng thẳng và khẩn trương. Người chụp hình nhắc nhở để anh vả cô tự nhiên hơn.
Thế là hai người đã thành vợ chồng chính thức , khi cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn trên tay, mắt anh bỗng thấy đỏ hoe ..cảm xúc lẫn lộn khó diễn tả...Anh nhất quyết dành quyền giữ lấy quyển sổ , anh âm thầm vào phòng làm việc...nhìn cuốn sổ mà ngồi cười ngây ngô một mình...
Hạ An bây giờ đã chính thức trở thành vợ anh rồi...làm sao không vui sướng cho được...Nhất định anh sẽ cho cô một hôn lễ thật xứng đáng.
Từ ngày Hạ An trở về phương gia , chính thức làm chủ nhân ngôi nhà, trên dưới những người làm không giám có thái độ với cô như trước, nhìn thấy sự cưng chiều của Anh dành cho cô, khiến họ hiểu ra không giám đụng đến hay chọc giận cô. Hạ An vẫn giống như vậy, vẫn hoà đồng vui vẻ với mọi người.
Tất cả mọi việc đều đến quá nhanh. Ngay cả người trong cuộc là Hạ An mà cô cũng quên bén việc mình đã kết hôn rồi, anh là người luôn dùng hành động ân ái mỗi tối để nhắc nhở cô .
Mười mấy năm qua, cô luôn tiết kiệm trong chi tiêu, không có thói quen tiêu xài hoang phí, cho dù đã kết hôn với Phương Hàn cũng vậy. Anh thì khác gửi rất nhiều tiền vào tài khoản cho cô. Và thường xuyên đặt đồ hàng hiệu về cho cô, thoáng chốc tủ đồ của cô mỗi ngày lại đầy thêm một chút , quần áo anh đặt rất vừa người cô .Hầu như những việc liên quan đến cô anh đều để ý đều vì cô làm hết .Hạ An biết anh làm tất cả để bù đắp cho cô, nhưng với cô chỉ cần tình yêu chân thành của anh là đủ rồi.
Mỗi buổi sáng sớm.....
khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh dậy, còn chưa mở mắt thì hơi thở quen thuộc kia đã tràn ngập vào trong hơi thở, khiến người ta có cảm giác vô cùng bình yên.Cô tựa sát vào lòng anh, cánh tay anh thì vòng qua eo cô.
Mê Mẩn nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh, Hạ An miên man nghĩ tới hiện tại người đàn ông này đã là chồng mình, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Thật ra Hạ An rất sợ đây chỉ là giấc mơ .......nếu thật sự là giấc mơ cô muốn mình cứ đắm chìm mãi không bao giờ tĩnh lại
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường đi đến kéo tấm rèm cửa ra, sau đó mở cửa sổ. Hương vị tươi mát của buổi sáng lập tức ùa đến, cô nhắm mắt lại hít sâu một hơi, không khỏi nở nụ cười dễ chịu.
Xoay người nhìn về phía giường , theo ánh mặt trời, ánh mắt cô chiếu đến một thân người vạm vỡ cường tráng. Gương mặt tuấn tú đầy nam tính khiến cô không thể dời mắt
Cô bước lại gần quyến luyến nhìn khuôn mặt anh thêm chút nữa, bất ngờ cổ tay cô bị anh giữ lại. Lòng bàn tay ấm áp khiến tim cô đập loạn nhịp.
Còn chưa nói gì đã bị Phương Hàn bá đạo kéo cô ngã về ngực anh lần nữa.
“ Sao vợ thức sớm vậy hả ? ” Anh áp mặt vào tai cô thì thầm" giọng nói có chút lười biếng. Hai cánh tay săn chắc ôm chặt cơ thể cô. Lật người qua đè cô dưới thân, vùi mặt sâu vào mái tóc đen dài của cô.
Sự thân mật này của anh khiến trái tim Hạ An mềm nhũn . Cô mỉm cười vòng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của anh: “ Trễ rồi mà anh , Em muốn tự mình xuống làm bữa sáng cho anh”
“ Anh không đói......em đừng lo vả lại những việc như thế không cần em làm. ” Phương Hàn mơ màng trả lời, rồi từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng hôn lên vành tai cô .
Hạ An không chịu nổi sự kích thích của anh , khó khăn lắm mới nói hết câu, “ Nhưng mà... Anh còn phải đến công ty... Sắp trễ giờ làm rồi....”
“ Hôm nay anh không đi làm nên không cần đến công ty ” Phương Hàn ngậm mút vành tai mềm mại của cô. Mỗi ngày khi tỉnh lại anh có thể ôm cô, mở mắt ra có thể hôn cô, muốn cô hết lần này đến lần khác, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời .
Hạnh phúc của hôn nhân là thế này đây sao? Nào có giống như qua lời kể của bao người thường hay nói? Ngược lại anh có cảm giác như mình đang ở lên thiên đường vậy...
“ Sao anh không làm ?” Hạ An không hiểu hỏi anh. Bị anh hôn đến không thở nổi, hai tay đang vòng trên eo anh của cô cũng vô thức ôm chặt hơn.
Phương Hàn không trả lời ngay mà chống hai tay nâng nửa người dậy. Lúc này anh mới mở mắt ra, đôi mắt mông lung nhìn Hạ An ở dưới thân, trong mắt bây giờ chỉ còn sự ham muốn cuồng nhiệt, cùng vẻ không đành lòng rời xa, ” Hôm nay anh đi công tác ”
Vừa nghe đến hai chữ “công tác”, cô ngước mat hỏi : “ Anh sẽ đi công tác sao ?” Hạ An ngừng một lúc rồi nói tiếp " Anh...Phải đi bao lâu?" Hạ An cố gắng lắm mới không để lộ sự quyến luyến và không nỡ của mình khi phải xa anh. Thế nhưng, câu hỏi ngập ngừng buồn bã đã nói hết những suy nghĩ của cô.
Cô phát hiện, kể từ khi hai người thật sự là vợ chồng, nhất là sau khi sống vui vẻ , hạnh phúc với nhau, sự yêu thương lưu luyến mà cô dành cho anh đã kìm sâu vào lòng từ khi nào mà cô không hề hay biết.
“ Ừ. .....anh đi Ít nhất là 5 ngày .” Anh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhìn cô, nghĩ đến phải xa nhau sóng tình bắt đầu cuộn trào dâng cao.
“Ờ ......” Hạ An khẽ đáp lại một tiếng. Chỉ một chữ đơn giản nhưng đã lộ rất rõ sự không nỡ chia lìa trong lòng.
Hôn nhân của cô và anh rất đơn giản. Đơn giản đến nỗi ? Chỉ có một tờ giấy ,ngoài ra . Không có màn cầu hôn lãng mạn như của Hạ Tâm và Tần Phong , cũng không mở tiệc chiêu đãi bạn bè, càng không có tuần trăng mặt như các cặp vợ chồng bình thường khác. Từ đầu đến cuối cũng chỉ đặt bút kí tên hai người vào tờ giấy hôn thú mà thôi.
Hiện tại cả hai cũng là đôi vợ chồng son mới cưới chưa được bao lâu , vậy mà phải sắp xa nhau .
Nếu cô cũng như bao người vợ bình thường, cũng muốn nũng nịu với chồng mình , không nỡ xa chồng và muốn giữ anh ở lại với mình, nhưng anh đi làm mà , sao cô có thể.......
Dù không nỡ xa anh nhưng đây là công việc của anh , cô hiểu và thông cảm càng thương anh nhiều hơn."
Nên cuối cùng cô chỉ mỉm cười, “ Vậy thì em phải rời giường nhanh thôi , còn giúp anh sắp xếp hành lý nữa chứ .”
Phương Hàn sầm mặt nhìn vào mắt cô, "Em không có gì muốn nói với anh sao? Anh phải đi một tuần đấy." Anh nhắc nhở cô.
Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến trái tim Hạ An khẽ run lên. Nếu cô nói cô không muốn để anh đi, không muốn xa anh chút nào thì anh sẽ làm sao ?
Hạ An rất muốn làm theo suy nghĩ của mình muốn nói với anh