Từ lúc thấy Hạ An quỳ xuống, ánh mắt Phương Hàn tối đi mấy phần, tuy anh ghét cô nhưng khi thấy người khác ức hiếp cô như vậy anh có chút khó chịu.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, khách đã về hết, các người làm dọn dẹp với nhau, ai cũng nhìn Hạ An không muốn nói chuyện. Minh Chi cảm thấy có lỗi với Hạ An , cô ta đi lại, khó xử nói nhỏ:
“Hạ An ... tôi xin lỗi, lúc nãy là do tôi sợ bị liên lụy nên không dám nói giúp cô...”
Hạ An chẳng nói năng gì chỉ dọn dẹp chén bát rồi đi lướt qua Minh Chi.
Minh Chi cảm thấy khổ sở vì sự nhát gan của mình, cô biết Hạ An lúc nãy nhục nhã thế nào, làm sao có thể bỏ qua cho cô.
Sau khi về phòng tập thể chung, Hạ An đang đứng gần tủ đựng đồ dùng, ai cũng nhìn cô như kẻ cắp. Một cô gái người làm chung tên Điềm Nhi đi đến đẩy Hạ An ra. Minh Chi vừa vào đến thấy Điềm Nhi đẩy Hạ An vội vàng chạy đến đỡ Hạ An .
“Điềm Nhi cô làm gì vậy? Sao lại đẩy cô ấy? Nói với Điềm Nhi xong , Minh Chi quay sang hỏi :” Hạ An , cô không sao chứ?"
Hạ An mặt tái nhợt hất tay Minh Chi ra không nói năng gì đến giường mình ngồi xuống.
“Cô ta thì làm sao được, loại người ăn cắp như cô ta tốt nhất đừng để đụng vào tủ đồ của chúng ta, mất công cô ta lại sinh lòng tham ngứa tay lấy đồ của mọi người”.
“Hạ An không ăn cắp của ai hết, Điềm Nhi, cô thôi đi". Minh Chi lên tiếng bênh vực Hạ An .
Hạ An ngẩng đầu nhìn thấy Điềm Nhi nhìn cô một cách khó chịu , rất khó chịu nhưng rồi Hạ An cúi mắt, im lặng.
“Điềm Nhi, cô bớt nói mấy câu đi, chúng ta ở chung cùng nhau không nên nghi ngờ nhau như vậy". Minh Chi nói xong nhìn qua Hạ An thấy mặt cô trắng bệch. "Hạ An , cô không sao chứ?”
Hạ An lắc đầu, đứng dậy hơi choáng váng, liền ngồi xuống lại.
“Hừ... còn đóng kịch". Điềm Nhi đi lại kiểm tra tủ đồ của mình rồi đóng mạnh cửa tủ lại rời đi. “Tôi đi xin quản gia đổi phòng, chứ ở với kẻ trộm cắp thật sự ghê tởm".
Một lát sau có tiếng gõ cửa, là tiếng của quản gia. Ông ấy gọi Hạ An lên phòng gặp thiếu gia .
Bước vào phòng làm việc, Hạ An thấy phương Hàn đang ngồi xoay lưng, mùi thuốc lá, mùi rượu khiến Hạ An có chút không thở nổi.
“Quản gia nói anh cho gọi tôi".
Phương Hàn quay ghế lại cười nhạt một cái, sự lạnh nhạt lấp đầy đôi mắt anh.
Anh biết lúc nãy là Hạ An nói thật, cô không lấy cắp chiếc nhẫn đó. Anh không giúp cô là vì muốn thấy xem cô sẽ làm thế nào trong tình huống đó, nhưng khác xa với dự đoán của anh.
Phương Hàn nhớ lại lúc cô quỳ xuống rất yếu đuối, lúc đó lòng anh cảm thấy chút khó chịu, không thể diễn tả. Nếu lúc đó Hạ An cầu xin anh thêm một chút nữa, có lẽ anh sẽ giúp cô xử lý Kiều Hân. Nhưng thà quỳ gối, thà nhục nhã cô cũng không cầu xin anh.
“Hôm nay cô làm buổi tiệc sinh Nhật của tôi mất vui, cô tính thế nào?” Giọng anh lãnh đạm nói.
Hạ An liếm bờ môi khô của mình: “Anh muốn thế nào thì thế đấy, tôi có quyền phản kháng sao?"
Phương Hàn nhìn cô gật đầu: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ trừ 3 tháng tiền lương của cô coi như hình phạt".
Hạ An mím chặt môi, trong lòng có phần chua chát, muốn phản bác nhưng mà cổ họng có gì đó chặn lại, sống mũi cay cay, một chữ cũng không nói ra được.
Bị người ta vu oan là kẻ cắp, nhục nhã quỳ trước mặt mọi người, bây giờ còn bị trừ tiền lương, Hạ An cảm thấy mình thật thảm hại.
Đến khi về trước phòng tập thể, Hạ An không biết mình rời khỏi phòng làm việc của anh bằng cách nào.
Cô định đẩy cửa vào nhưng cửa đã bị khoá bên trong.