Phượng Lam Uyển nhìn bóng dáng Huyền Tịch, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
Người này không lẽ chính là vị ở Lạc Nhật sơn mạch nàng gặp ?
Nhưng người đó cùng Tuyết công tử chính là cùng một cấp bậc, sao có thể đến học viện nhỏ nhoi này làm lão sư, đến Đông Nhạc quốc nhỏ bé này làm Quốc sư được chứ ?
"Dung Huyền Quốc sư, thí luyện vẫn chưa kết thúc, mong các hạ bớt giận."
Phượng Lam Uyển thu hồi suy tư, cung kính rũ mắt nói.
Huyền Tịch lạnh lùng liếc nhìn Phượng Lam Uyển một cái, thoắt cái liền đến ghế chủ trì của Phó viện trưởng, dùng một cái thanh tẩy thuật mới ngồi xuống.
Hắn thu hồi uy áp, thanh âm lạnh nhạt vang lên:
"Còn không công bố số lượng ?"
"Vâng, vâng."
Phó viện trưởng cung kính nói, âm thầm lau mồ hôi.
Hắn xoay người xuống đám học viên đã bị dọa sợ đến im phăng phắt, lấy lại giọng uy nghiêm nói:
"Hạng hai Phượng Lam Nguyệt, tổng cộng giết 350 ma thú, 125 ma thú nhất giai, 178 ma thú nhị giai, 47 con ma thú tam giai."
Đám người nghe xong, đều bị dọa trợn mắt, ồn ào lên tiếng.
Chỉ là hạng hai, số lượng đáng sợ như vậy, trong lịch sử thí luyện tân sinh của học viện chưa từng có ! Đây tuyệt đối là gian lận ! Gian lận kiểu này ...!cũng quá đáng quá đi ?
"Đây còn không phải gian lận ?"
"Đây là số lượng ma thú mà tân sinh có thể săn giết sao ?"
"..."
"Ồn ào."
Huyền Tịch lại lên tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.
Phó viên trưởng ho khan một tiếng, lần nữa lên tiếng.
"Hạng nhất Lan Mịch, tổng cộng giết 315 con ma thú, 158 con ma thú nhất giai, 149 con ma thú nhị giai, 7 con ma thú tam giai, một con ma thú tứ giai."
Kết quả vừa ra, bên dưới mặc dù không dám lại lớn tiếng phản đối, chỉ nhỏ giọng thì thầm.
"Còn săn giết một đầu ma thú tứ giai ? Đúng là kể chuyện viễn vong."
"Chuyện này đến cả học viên xuất sắc của học viện cũng chưa chắc làm được."
"Dùng kết quả này giành hạng nhất, đúng là không biết liêm sỉ."
"..."
Lan Mịch sờ sờ mũi, nói ra nàng cũng có chút chột dạ, con ma thú tứ giai này là Lam Nguyệt giải quyết, nàng lúc đó đã ngất qua, cái gì cũng không biết, lúc tỉnh lại ma thú tứ giai đã là của nàng.
"Vòng tiếp theo của Thí luyện chính là Thách đấu."
"Trong mười vị trí đầu này, nếu có vị trí nào khiến các học viên không phục, có thể bước lên thách đấu."
Các học viên nghe lời này, đều kích động ồ lên.
Tất cả ánh mặt đều đổ dồn vào Lam Nguyệt và Lan Mịch.
Lam Nguyệt và Lan Mịch nhìn nhau một chút, đều có chung ý nghĩ.
Có lẽ đám học viên ở đây đều cho rằng hai người các nàng chính là quả hồng mềm tùy ý bóp đi ?
"Vòng thứ hai Thách đấu, chính thức bắt đầu !"
Lời của phó viện trưởng vừa dứt, đã có người nhảy lên đài.
"Tại hạ Quân Dụ, Thực Hóa cảnh sơ kỳ, khiêu chiến hạng nhất Lan Mịch đồng học."
Lan Mịch nghe lời này, nhịn không được nói:
"Quân Dụ đồng học, ngươi chắc chứ ? Mỗi người chỉ có 1 cơ hội khiêu chiến, ta thấy ngươi khiêu chiến hạng mười còn có cơ hội đó."
Quân Dụ nghe Lan Mịch nói lời này, liền nổi giận:
"Hừ, đa tạ ý tốt của Lan Mịch đồng học, tại hạ bất tài, chỉ muốn thử sức với hạng nhất."
Lan Mịch thấy khuyên không được, sờ sờ mũi, nhảy lên đài.
"Vậy, Quân Dụ đồng học, mời."
"Lan Mịch đồng học, bản công tử sẽ nhẹ tay !"
Quân Dụ nói một tiếng, liền một quyền công kích đến.
Lan Mịch hoàn toàn không động đậy, cũng không có hành động đánh trả.
Đám học viên bên dưới lại một phen chế giễu.
Cũng chỉ có những người tu vi cao như các giám sự và lão sư mới biết rõ thực hư.
Công kích của Quân Dụ tới trước mặt Lan Mịch, liền bị linh lực phòng hộ của nàng chặng lại, một li cũng không tiến lên được.
"Sao có thể !!"
Không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương, vậy chỉ có một khả năng ! Đó chính là tu vi của người này vượt xa kẻ công kích !
Nhưng điều này sao có thể !!? Thực lực của hắn trong đám tân sinh đã là nhất đẳng !
"Quân Dụ đồng học, đắc tội."
Lan Mịch nhe răng cười, nàng tụ linh lực, một chưởng đánh thẳng vào ngực Quân Dụ.
Đồng tử Quân Dụ co lại, muốn né tránh đã không kịp, bị một chưởng của Lan Mịch đánh bay xuống đài, phun ra một ngụm máu.
Tất cả học viên đều ồ lên kinh ngạc.
"Khí tức này là..."
"Đây là Động Thiên Cảnh ! Lan Mịch đã đạt đến cảnh giới Động Thiên Cảnh ! Sao có thể !!?"
"Đây còn là Tân sinh sao ? Sắp tốt nghiệp được luôn rồi đó !!"
"..."
Đám lão sư vuốt v e chòm râu, vừa lòng gật đầu.
"Tuổi còn trẻ đã thành tựu như vậy, tương lai sẽ không thua Tề Vương hay Phượng Lam Uyển."
"Đúng vậy, đúng vậy, học viện của chúng ta lại xuất hiện một nhân tài xuất chúng a."
Phượng Lam Uyển rũ mắt nhìn Lan Mịch, khẽ cau mày.
Người này trong cơ thể có một luồng khí tức thật đặc biệt bảo hộ...!loại khí tức này có chút giống với Thần lực của Tuyết công tử...
Tu vi Động Thiên cảnh, đã là cấp bậc mà không phải đám tân sinh bọn họ có thể ứng phó được nữa.
Lan Mịch thu hồi linh lực, nhảy xuống đài.
Có vị trí thứ nhất tu vi Đông Thiên cảnh, đám tân sinh ở đây hoàn toàn không dám lại liều mạng nữa.
Tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Lam Nguyệt.
Lan Mịch lại ghé đầu về phía nàng, cười nói:
"Lam Nguyệt, lần này ngươi nhất định phải đánh bọn họ đến kêu cha gọi mẹ nha !"
Lam Nguyệt không nói, lúc này đã có người nhảy lên đài.
"Tại hạ Lang Nhị, ta muốn khiêu chiến hạng hai Phượng Lam Nguyệt đồng học."
Lam Nguyệt nghe gọi đến tên mình, chậm rãi bước lên đài.
Nàng nhìn người trước mắt, tu vi Thực Hóa cảnh trung kỳ, tu vi ngang với tên Quân Dụ vừa rồi.
Lam Nguyệt phụ tay sau lưng, lười biếng mở miệng:
"Còn ai muốn khiêu chiến, liền lên hết đi, ta đánh một lượt."
Lời này vừa ra, đám tân sinh nổi giận đùng đùng, bắt đầu mắng.
"Cuồng vọng !"
"Cô ta tưởng mình là ai ?"
"Xuất khảu cuồng ngôn ! Cô ta đây là xem thường tất cả chúng ta sao !"
"..."
Lang Nhị hừ lạnh, lớn giọng nói:
"Các ngươi lên làm gì ? Một mình ta cũng đủ cho cô ta biết mặt !"
Lam Nguyệt nhàn nhạt cười, chậm rãi phun ra một câu.
"Không chịu nổi một đòn."
Lang Nhị bị câu này của Lam Nguyệt chọc tức, lời vô nghĩa đều không nhiều một câu, lập tức công kích.
"Lang Nhị, cố lên ! Giáo huấn cô ta !"
"Giáo huấn đồ cuồng vọng này đi !"
"Đánh ả !"
Lam Nguyệt nhẹ nhàng thoải mái đỡ được công kích của Lang Nhị, hoàn toàn không cần thiết dùng linh kỹ gì phức tạp.
"Không thể nào !"
Lang Nhị kinh ngạc, hắn đánh hơn mười chiêu, không có lấy một lần chạm được vào Lam Nguyệt, nói chi khiến nàng bị thương.
"Đủ rồi, ngươi có thể cút."
Lam Nguyệt mở miệng, nàng xoay người, tung một cướp đạp Lang Nhị xuống đài.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy thanh âm Lam Nguyệt vang lên.
"Ta nói, các ngươi một đám phế vật, đều lên hết đi !"
"Cho dù là Động Thiên cảnh như Lan Mịch, bị vây đánh cũng khó lòng chống trả !"
"Hừ, chúng ta cùng lên ! Đánh chết sự cuồng vọng ngu xuẩn của cô ta !"
Đến lúc này, Lan Mịch nhìn đám học viên lần lượt kéo nhau lên đài, nàng cũng có chút lo lắng.
Nhiều người như vậy, Lam Nguyệt sẽ không sao chứ ?
"Nè tiểu muội muội, lão đại đây là đang làm gì ? Nàng muốn khiêu khích toàn bộ tân sinh sao ?"
Bên cạnh đột nhiên vang lên