Phượng Lâm Thiên cùng Phong Mị Nhi loay hoay ở Lạc Nhật sơn mạch hơn bảy ngày, rốt cuộc cũng ra ngoài thành công.
Phong Mị Nhi không phải người của Đông Nhạc quốc, hiện tại tu vi cũng tạm thời tiêu tán, không khác gì người thường, dung mạo của nàng lại nổi bật, hắn cũng không thể tùy tiện ném nàng xuống.
Phượng Lâm Thiên mang theo Phong Mị Nhi đến Lạc Thiên Lâu hỏi thăm tin tức.
Phong Mị Nhi dùng một cái mạn che mặt lại.
"Dong Binh đoàn của ta còn chưa trở về ? Sao có thể !?"
Phượng Lâm Thiên hỏi chưởng quầy ở đại sảnh Lạc Thiên Lâu, nghe lời hắn nói, vỗ bàn nói lớn.
Phong Mị Nhi nhìn hắn tức giận không khỏi kéo tay hắn lại, sợ hắn gây chuyện.
Lạc Thiên lâu không phải chỉ là một tửu lâu nhỏ bé ở Thanh Huyền Thành, mà là thế lực khổng lồ trải dài khắp Huyền Linh đại lục.
Chưởng quầy biết hắn lo lắng đồng đội, cũng không trách, chỉ nói:
"Bọn họ quả thật chưa quay lại, phòng vẫn còn chưa trả đâu."
"Chết tiệt ! Ta phải quay lại sơn mạch tìm bọn họ !"
Phượng Lâm Thiên nói một tiếng, lập tức xông ra khỏi Lạc Thiên lâu.
"Chờ đã ! Hạo Thiên !"
Phong Mị Nhi kêu một tiếng, cũng đuổi theo sau.
"Hạo Thiên, huynh bình tĩnh đi ! Hiện tại huynh muốn đi đâu tìm bọn họ !"
Phượng Lâm Thiên nghe lời này, bước chân chùn lại, dần bình ổn lại tâm trạng.
Đúng rồi, hắn đi đâu tìm ?
Bình tĩnh lại, Phượng Lâm Thiên, bọn họ chưa trở về, nhưng chưa chắc đã gặp nguy hiểm !
Phong Mị Nhi đuổi tới, bắt lấy tay Phượng Lâm Thiên, nàng lo lắng nói:
"Chúng ta tạm thời đi hỏi tin tức đã."
Phượng Lâm Thiên gật đầu, bọn họ ở lại Lạc Thiên Lâu hai ngày, rốt cuộc chờ được tin tức.
Là một thành viên của Dong binh đoàn trốn được trở về, chỉ là trên người hắn đầy thương tích.
"Chúng tôi vốn ở cách nơi chia ra không xa, nhưng đợi ba ngày cũng không đợi được huynh trở lại.
Chúng tôi quyết định quay lại, không ngờ giữa đường gặp một đám người tự xưng là đệ tử thế gia, bọn chúng lúc đầu cố tình tiếp cận, dẫn dụ chúng tôi vào địa bàn của một con thập giai ma thú sắp tiến giai linh thú, để chúng tôi làm mồi nhử cho bọn chúng !"
Thập giai ma thú !!?
Đồng tử Phượng Lâm Thiên hơi co lại, sắc mặt Phong Mị Nhi cũng thay đổi.
Thập giai ma thú, đó là ma thú mạnh nhất, cũng có cấp bậc cao nhất chỉ dưới Linh thú.
Một con Thập giai ma thú tương đương một cường giả Thiên Dương Cảnh !
Tồn tại kh ủng bố nhất đại lục Huyền Linh !
"Địa bàn của con ma thú đó ở đâu ? Mau ! Chúng ta đi cứu họ !"
Phượng Lâm Thiên nói, bọn họ vì ở lại chờ hắn, nên mới gặp phải đám người kia ! Hắn phải đi cứu bọn họ !
"Được ! Ta lập tức…a !"
Nam nhân kia vừa kích động liền động đến vết thương, hắn lập tức gục xuống.
"Nè, ngươi làm sao vậy ? Nè, tỉnh lại đi !"
Phượng Lâm Thiên vội đỡ lấy hắn, lắc mạnh kêu hắn.
Nhưng nam nhân kia càng ngày càng yếu, còn có xu hướng ngất đi.
Hắn đấm một đấm vào gốc cây, nghiến răng.
"Tức quá !"
Lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn, Phượng Lâm Thiên giật mình quay lại, là Phong Mị Nhi, sắc mặt nàng ngưng trọng nhìn hắn.
"Hạo Thiên, có lẽ ta biết bọn họ ở đâu."
------
Phượng Lâm Thiên đưa nam nhân kia đến y quán, lần nữa cùng Phong Mị Nhi quay lại Lạc Nhật sơn mạch.
"Hạo Thiên, huynh chờ ta với ! Linh lực của ta vẫn chưa khôi phục !"
Phong Mị Nhi đuổi theo hắn, thở hồng hộc.
Phượng Lâm Thiên dừng chân, hắn gãi gãi đầu, xuýt thì quên mất Phong Mị Nhi.
"Mị Nhi, bám chặt, ta đưa nàng đi."
Phượng Lâm Thiên đang gấp gáp, đưa tay đem Phong Mị Nhi chặn ngang bế lên, sau đó chạy như bay hướng về trung tâm Lạc Nhật sơn mạch.
Trên đường, Phong Mị Nhi kể lại mọi chuyện.
Hóa ra nàng là người của một trong tứ tông tộc thần bí của đại lục, Phong gia.
Lần này cùng các đệ tử trong tộc ra ngoài lịch luyện, không ngờ bị chính tỷ tỷ nàng cùng bằng hữu phản bội, trúng phản Tỏa linh tán, tạm thời mất hết linh lực, bị ném cho ma thú.
Mà nhiệm vụ lần này của bọn họ đến đây là tìm Vô Giá Trị quả đang sắp thành thục ở Lạc Nhật sơn mạch, do một con Thập giai ma thú canh giữ.
"Phía bên đó, chính là địa bàn của thập giai ma thú Thôn Thiên Ngưu Giác."
Phong Mị Nhi chỉ tay về phía trước, Phượng Lâm Thiên lập tức đuổi qua.
Hắn có thể cảm nhận được, trong không khí nồng đạm huyết vị.
Grào !!
"Linh trận bị nó phá hủy rồi ! Nghiệt súc này mạnh hơn chúng ta tưởng !"
"Mau, triển khai Phượng tiên võng, đem nó trói lại !"
Phượng Lâm Thiên đuổi tới, liền nhìn thấy Thôn Thiên Ngưu Giác đang bị một đám người vây quanh.
Mà lúc này, xung quanh đó, xác người chồng chất, máu tươi gần như nhuộm đỏ toàn bộ mọi thứ.
Phượng Lâm Thiên buông Phong Mị Nhi xuống, đỏ mắt nhìn một màn này, tất cả đều đã chết, chết không nhắm mắt.
Hắn đến muộn rồi, tất cả thành viên của Dong binh đoàn đều bị sát hại, Đoàn trưởng vẫn quỳ thẳng, một tay cầm kiếm cắm xuống đất, đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Phượng Lâm Thiên quỳ trước mặt hắn, ba lạy bái hắn, hắn đưa tay vuốt mắt Đoàn trưởng, nghiến răng nói:
"Đoàn trưởng, các huynh đệ, yên tâm, Hạo Thiên ta nhất định sẽ trả thù cho các ngươi !"
"Hạo Thiên ! Huynh !"
Phong Mị Nhi lo lắng kêu một tiếng.
Phượng Lâm Thiên không lí nàng, hắn đứng lên xoay người hướng ma thú và đám người kia đi đến.
Trên tay hắn xuất hiện Diệt Long Thương, thân ảnh chợt lóe mà đến, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Thôn Thiên Ngưu Giác và đám người kia.
Phong Mị Nhi bất giác lùi về sau, nhưng chợt nhớ nàng đang che mặt, y phục cũng