Thanh âm Lam Nguyệt nhàn nhạt, cô tựa hồ không để đám tử sĩ này vào mắt, chỉ lạnh lùng nhìn Bộ Vân Nhan.
Bộ Vân Nhan bị thái độ bình tĩnh đến kỳ lạ của Lam Nguyệt làm cho có chút nghi ngờ lo sợ.
Người có thể trong tay Huyết Sát Lâu sống sót, xưa nay chưa có ai đơn giản.
Phượng Lam Nguyệt chắc chắn là cực kỳ khó đối phó !
"Toàn bộ lên hết cho ta ! Tuyệt đối không được khinh địch."
Đám tử sĩ đáp một tiếng, xuất ra vũ khí, triều Lam Nguyệt giết tới.
Tử sĩ khác với binh sĩ bình thường, bọn họ đều được đào tạo nghiêm khắc, người có thể thành tử sĩ đều từ cái cõi chết sống lại, bọn họ đều đạp trên xác người khác mà sống, trên người sát khí nồng đạm hơn bình thường.
Sơ Nghiên nâng Băng Tuyết nhìn tử sĩ từ tứ phía tấn công.
Mỗi một góc đều là sát chiêu, nàng gần như không có chỗ để trốn.
Chỉ là ...!trốn sao ? Nàng chưa từng có ý nghĩ đó.
Lam Nguyệt nâng tay, Băng Tuyệt lạnh lẽo vẽ một đường trên không, hàn khí từ nó tỏa ra tựa như có thể đem không khí đóng băng.
Lam Nguyệt nhóm mũi chân nhảy lên, kiếm của các tử sĩ từ tứ phía lao đến, chồng chéo lên nhau.
Lam Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống, một kiếm xẹt qua, ba tên tử sĩ lập tức bị cắt đứt yết hầu mà chết.
Trên cổ bọn họ không chảy nhiều máu, ngược lại để lại một chút băng sương lạnh lẽo do hàn khí trên Băng Tuyệt tiếp xúc với máu mà thành.
Thân ảnh Lam Nguyệt chớp nhoáng, tựa như hồ điệp bay múa, nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng trong mỗi động tác của nàng xuất ra, một kẻ lại ngã xuống.
Ánh mắt Bộ Vân Nhan ngày càng lạnh xuống.
Bà nhìn từng người một ngã xuống trước mặt, tức giận đều không nói nên lời.
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi, bà đã có thể nắm quyền lực trong tay, giành lấy giang sơn.
Thế nhưng lại tính sai ở Phượng gia, thua trong tay Phượng Lam Nguyệt !
Đôi mắt Bộ Vân Nhan hằn lên tia máu, bà ta từ dưới ghế Phượng rút ra một chuôi loan kiếm.
Nhân lúc Lam Nguyệt đang xoay người mà đánh lén.
Nhưng mũi kiếm còn chưa tiếp cận được Lam Nguyệt, một con tiểu thú trắng muốt từ đâu lao ra.
Nó há miệng nhỏ, một ngụm cắn lấy lưỡi kiếm, rắc một cái cắn nát.
Tiểu Mao nhe răng trừng mắt, đe dọa nhìn Bộ Vân Nhan.
"Chi nha nha !!!"
Bộ Vân Nhan khó tin trừng mắt.
Đây là một chuôi hạ phẩm linh khí bà khó khăn lắm mới lấy được, lại bị một con súc sinh cắn nát đơn giản như vậy !??? Sao có thể !!!
Bộ Vân Nhan mặc dù có chút bất ngờ, nhưng hành động cũng nhanh.
Lớp Phượng bào nặng nề bên ngoài được trút bỏ, Bộ Vân Nhan xoay cổ tay, rút ra hai thanh chủy thủ, chuyển hướng công kích Lam Nguyệt.
Nhờ có tiểu Mao hỗ trợ, Lam Nguyệt lần này đủ thời gian né tránh.
Nàng bật người về sau, chủy thủ xẹt qua lớp y phục.
Lam Nguyệt nhìn lưỡi chủy thủ đen nhánh trong tay Bộ Vân Nhan, lại nhìn lại lớp y phục bị cắt phải, Lam Nguyệt nhanh chóng cắt bỏ phần y phục đó.
Có độc.
Tính ăn mòn cực kỳ cao, nếu nàng trúng chiêu dù chỉ một chút, sợ là Thánh linh tiên thể cũng không chịu được độc tính lan rộng.
"Ngươi biết ta dùng thanh chủy thủ này để làm gì không ?"
Bộ Vân Nhan chăm chút thanh chủy thủ, mỉm cười nói.
Bà cũng không chờ Lam Nguyệt nói gì, lại mở miệng:
"Độc này, ta dùng để giết Thần !"
Bà biết thân phận của Phù Dung, cũng biết nàng ta không phải người hạ giới.
Độc bôi trên chủy thủ có nguồn gốc từ Ma tộc, là khắc tinh của Thần.
Dù Phù Dung là tiên tộc hay Thần tộc, trúng phải độc này, tất phải chết !
Sơ Nghiên nhíu mày, nàng dùng kiếm cắt vào ngón tay, khi máu tươi chảy ra, lại dùng máu vẽ vào không trung một trận đồ.
Ánh mắt Lam Nguyệt ánh lên lam sắc, chậm rãi hoàn toàn hóa thành một đôi Lam đồng.
Nàng chỉ tay, đẩy linh trận vừa vẽ về phía Bộ Vân Nhan.
"Cấm thuật ! Thực Huyết trận !"
Bộ Vân Nhan cảm nhận được độ nguy hiểm của linh trận, bà ta lập tức di chuyển né tránh.
Tốc độ của Bộ Vân Nhan nhanh, nhưng tốc độ điều khiển của Lam Nguyệt cũng không kém.
Cuối cùng, Bộ Vân Nhan vẫn bị Linh trận vây lấy.
"Phượng Lam Nguyệt ! Ngươi có giỏi thì một đấu một với bổn cung, dùng trận pháp áp chế bổn cung, đúng là đê tiện."
Lam Nguyệt bởi vì dùng cấm thuật, sắc mặt hơi trắng, thực lực của Bộ Vân Nhan mạnh hơn Phong Mị Nhi nhiều.
Bà ta là nhân tộc tu luyện đường đường chính chính mà đạt trình độ hiện tại, căn cơ vững chắc, cũng không phải loại ma nhân được hồi sinh từ chấp niệm như Phong Mị Nhi.
Nếu nàng đoán không sai, thực lực của Bộ Vân Nhan đã cũng đạt đến trình độ Thiên Dương cảnh.
Hơn nữa còn là Thiên Dương Cảnh đỉnh phong sắp đột phá Thiên Tôn cảnh.
Lam Nguyệt ổn định thương thế do Cấm thuật phản phệ, dùng giọng điệu lạnh nhạt đáp lại Bộ Vân Nhan.
"Ta là linh trận sư, sử dụng được Linh Trận chính là thực lực của ta."
Nàng dừng một chút, mới tiếp tục.
"Ngươi thua, là bản thân ngươi thực lực chưa đủ, còn trách ta mạnh hơn ngươi sao ?"
Bộ Vân Nhan bị vây trong Thực Huyết trận, linh lực dần dần bị linh trận nuốt chửng.
Sở dĩ gọi là cấm thuật, bởi vì những loại Linh thuật đó không được phép sử dụng.
Không chỉ vì nó cắn trả lại người thi pháp, mà độ nguy hiểm của nó cũng rất cao.
Bộ Vân Nhan không ngờ đến, một con nhóc như Phượng Lam Nguyệt lại nắm giữ một cấm thuật lợi hại như vậy.
Bà từng nghe đến Cấm thuật, nhưng là lần đầu tiên thấy có người sử dụng !
Cuốn cấm thuật này, là Lam Nguyệt vô tình tìm được trong đống linh trận nhận được trong truyền thừa Thiên Nguyên bí cảnh.
Dung Từ từng nói, trong đây có vài trận pháp nguy hiểm, quy về cấm thuật.
Cấm thuật Linh trận thông thường cắn trả người thi pháp ít nhất.
Lúc nguy cấp có thể sử dụng, nhưng tuyệt đối không được lạm dụng.
"Aaaa, ta không cam tâm ! Sao ta có thể thua trên tay nữ nhi của tiện nhân kia được chứ !!"
Gương mặt Lam Nguyệt trầm xuống, trên tay huyết quang xuất hiện, bàn tay nắm chặt lại.
Ngay lập tức, Bộ Vân Nhan kêu lên đau đớn, quằn quại nằm dưới sàn nhà.
"Ngươi...ngươi đã làm gì ?"
Rõ ràng chỉ là một nữ hài chưa qua mười lăm tuổi, lại nắm giữ linh trận đến độ thuần thục như vậy.
Bởi vì