“Nhiệm vụ lần này của các ngươi là điều tra thành chủ Phong Thiên thành sao ?”
Sau khi Lăng Duyệt bình tĩnh lại, mới đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Lam Nguyệt và Diệp Mộng nghe.
Gương mặt nghe tin ca ca mình không rõ sống chết, gương mặt tái nhợt, cơ thể cũng hơi loạng choạng.
Ánh mắt Lam Nguyệt cũng trầm xuống, chẳng qua chỉ là chủ của một thành nhỏ nhoi, lại dám động vào người của nàng ? Đúng là tìm chết !
Lăng Duyệt khẽ gật đầu, nói:
“Đúng thật là như vậy, lúc đầu uỷ thác này là thê tử của hắn, thành chủ phu nhân đưa ra.
Nhưng trong quá trình điều tra, bọn ta lại phát hiện bí mật của phủ thành chủ.
Thành chủ Phong Thiên Thành, Tiết Chính Minh bí mật sử dụng cấm thuật.
Là một loại thuật pháp dùng linh hồn cùng máu thịt của người sống để hồi sinh người chết !”
“Môn chủ, chúng ta phải mau chóng cứu Phó môn chủ, nếu không ta sợ Tiết Chính Minh sẽ đem huynh ấy Huyết tế !”
“Môn chủ…”
Diệp Mộng nghe vậy, lập tức quay sang Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt đưa tay lên ngăn nàng mở lời, nàng nói:
“Diệp Tu là chính ta đem về Cửu Môn, cũng là một tay ta bồi dưỡng, ta đương nhiên sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.”
Nàng dừng một chút, quay sang Lăng Duyệt phân phó:
“Thương thế của ngươi khá nghiêm trọng, tạm thời ở phân bộ Cửu Môn nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà Môn chủ, ta muốn cùng người đi cứu Phó Môn chủ !”
“Đây là lệnh.”
Nàng không để Lăng Duyệt có cơ hội phản kháng, lại quay sang Diệp Mộng:
“Ngươi hiện tại còn đủ tỉnh táo để làm việc không ?”
Diệp Mộng cắn răng, vừa rồi quả thật nàng đã thất thố.
Ca ca chẳng qua là vừa bị bắt, cũng không phải là hung tin.
Nếu ca ca lựa chọn ở lại, nàng nên tin tưởng vào huynh ấy mới đúng.
Diệp Mộng cung kính hướng Lam Nguyệt cúi đầu, nói:
“Là Diệp Mộng thất thố, thỉnh Môn chủ thứ lỗi, để ta tham gia nhiệm vụ giải cứu ca ca lần này.”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, tính cách của Diệp Mộng vốn dĩ cẩn thận lại bình tĩnh, giải quyết mọi việc luôn chu toàn, rất hợp ý nàng.
“Thanh U.”
Nàng vừa gọi một tiếng, ánh sáng xanh từ trong Phượng Linh giới loé lên, Thanh U trong hình dạng tiểu lam điểu xuất hiện.
Nó bay trước mặt Lam Nguyệt kêu lên một tiếng.
“Chủ nhân.”
“Ngươi quay về Độc vụ sâm lâm, nhắn với Lạc Y dẫn theo hai mươi tinh anh của Cửu Môn đến Phong Thiên Thành của Tây Âm quốc.
Ta muốn đập nát phủ thành chủ của tên họ Tiết kia !”
“Rõ, thưa chủ nhân !”
Thanh U đáp một tiếng, lập tức lao ra khỏi phòng, tựa như một cơn gió.
“Tốc độ của Thanh U rất nhanh, không bao lâu sẽ đến tổng bộ.
Hiện tại chúng ta trước tiên xuất phát đi Phong Thiên thành.”
“Vâng, môn chủ !”
_______
Phong Thiên Thành, một cỗ xe ngựa bình thường chậm rãi vượt qua cổng thành, ánh mắt của thủ vệ cũng không chú ý nhiều đến nó.
Gần đây Thành chủ đang lùng sục một tội phạm trốn thoát, là một thiếu niên chưa quá hai mươi tuổi, hắn đánh cắp bảo vật của phủ Thành chủ, hơn nữa còn giết rất nhiều hộ vệ của Phủ Thành chủ.
"Tên này đúng là gan to bằng trời, lại dám đánh chủ ý vào phủ thành chủ."
"Thành chủ của chúng ta mà ra tay, hắn đừng mong trốn thoát, haha..."
"Đúng vậy, thành chủ của chúng ta đã nửa bước vào Thiên Dương Cảnh, đã là cao thủ top đầu của Đại lục, ngài mà ra tay, hừ, một tên tiểu tử sao có thể thoát được chứ ?"
"Tên trộm này đúng là chán sống mà..."
"..."
Bộp !
Diệp Mộng nghe mấy lời này, tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn.
Hành động của nàng khiến xung quanh chú ý, lập tức quay lại nhìn.
"Tiểu nhị, tính tiền."
Lam Nguyệt nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, lên tiếng.
Nàng đặt kim tệ xuống bàn, sau đó rời đi.
Hai người rời khỏi tửu lâu, đám người mới xôn xao tiếp tục bàn tán.
"Xin lỗi tiểu thư, là thuộc hạ kích động."
Vừa rời khỏi không xa, Diệp Mộng liền cúi đầu nói.
Lam Nguyệt xua tay, mở miệng.
"Không sao."
Những lời vừa rồi quả thật quá đáng, tên Thành chủ kia lại dám tung tin bịa đặt như vậy.
Đám người kia chẳng qua chỉ là thường dân, bọn họ chỉ là công cụ giúp Tiết Chính Minh bảo vệ thanh danh mà thôi.
"Diệp Mộng, tạm thời ngươi về khách đi3m trước chờ tin của Lạc Y, hội họp cùng bọn họ."
"Vâng."
_____
Lam Nguyệt đi đến phủ thành chủ, nhìn một lượt toàn phủ.
Lam đồng sáng lên, dị năng khiến nàng có thể nhìn rõ toàn bộ kết cấu của Linh trận bao quanh phủ.
"Linh trận hộ phủ sao, chẳng qua là một kết giới mà thôi, cũng tự xưng là Linh trận."
Lam Nguyệt nhàn nhạt mở miệng.
Nàng đưa tay tùy tiện vẽ một trận đồ ẩn thân ở ấn đường, chớp mắt thâm nhập vào Thành Chủ phủ, hoàn toàn không kinh động đến kết giới hộ phủ.
Soạt !
Lam Nguyệt tiêu diêu tự tại đi lại trong phủ, hoàn toàn không lo sợ người khác phát hiện.
Mặc dù đêm nay khi Lạc Y dẫn người của Cửu Môn đến, các nàng sẽ xử lí phủ Thành chủ này, nhưng trước tiên phải tìm ra Diệp Tu đã.
Lam Nguyệt đưa tay cảm ứng một chút.
Trên người mỗi thành viên Cửu môn đều có lưu một định ký đặc biệt mà cô chế tác.
Là một hình xăm trên người bọn họ.
Có thể dùng cách đặc biệt này để nhận biết chính xác người của Cửu Môn.
Chỉ duy bản thân nàng là không có, bởi nàng là người tạo ra định ký, nên hoàn toàn có thể tự do cảm ứng.
Là bên kia.
Lam Nguyệt mở mắt, lập tức đuổi theo hướng đó mà đi.
Phủ Thành chủ này canh phòng đúng là nghiêm ngặt, Lam Nguyệt ngoại trừ dùng Linh trận ẩn thân, bản thân cũng hành động nhẹ nhàng, thu liễm toàn bộ khí tức lại.
Trong phủ này có không ít cao thủ ẩn nấp, mặc dù nàng tu vi cao hơn, cũng không sợ một mình đối đầu với bọn chúng, nhưng nàng sợ đánh rắn động cỏ, để bọn họ phát giác lại gây nguy hiểm cho Diệp Tu, hơn nữa giải quyết còn thêm chút phiền phức.
Lam Nguyệt đi theo cảm ứng từ Định ký, bước xuống một tầng hầm.
Nơi này âm u đen tối, không khí phảng phất mùi hôi tanh tưởi, có lẽ là mùi máu tươi lâu ngày tạo thành, không khí cũng vô cùng ẩm mốc, dọc hai bên tường đều dùng nến yếu ớt đốt sáng.
Lam Nguyệt đi dọc xuống tận cùng cầu thang, rốt cục nhìn được cảnh quang bên trong.
Nơi này giống với một hầm ngục, có rất nhiều phòng giam.
Mặc dù đều là phòng trống, nhưng nàng biết, trong những cái phòng đó đã giam giữ gi3t chết không biết bao nhiêu người.
Dụng cụ dùng hình có vô số, đủ mọi loại hình.
Mỗi phòng đều trưng bày riêng, giữa phòng là một cây thập giá